Nhưng không ngờ kết thúc buổi tảo triều thì Vân Khương Mịch lại đi trước hắn một bước, nàng đi tới cung Vĩnh Thọ để thỉnh an và xem bệnh cho Đức phi.
Sau đó Mặc Phùng Dương vội vàng đuổi theo đến cung Vĩnh Thọ.
“Vân Khương Mịch? Không phải nàng ta vừa mới đi rồi sao?”
Đức phi thấy dáng vẻ không yên lòng của Mặc Phùng Dương thì chợt nhớ đến hôm nay Vân Khương Mịch cũng không có sức sống như thường ngày. Nàng cứ như bị quỷ đánh, mặt mày cũng trở nên ủ dột.
Dưới hai mắt còn xuất hiện quầng thâm, rõ ràng là đêm qua nàng không ngủ.
Bình thường, bà nói một câu thì nàng sẽ muốn nói thêm mười câu.
Nhưng hôm nay, bà đã nói với Vân Khương Mịch vài câu Đức phi còn tưởng cái não heo của nàng đã thông suốt, sau này có thể thay đổi mà không làm trái ý người mẹ chồng này nữa.
Nhưng bà thấy dáng vẻ của Mặc Phùng Dương…
So với Vân Khương Mịch cũng không khác gì mấy!
“Hai con cãi nhau à?”
Đức phi hỏi chuyện phiếm: “Sao lại cãi nhau?”
“Không có ạ” Mặc Phùng Dương không chịu thừa nhận.
“Dù sao con cũng lớn bằng này rồi! Con chui ra từ trong bụng mẫu phi đó, con vừa nhấc mông thôi thì mẫu phi đã biết con muốn đánh cái rắm gì rồi! Hơn nữa mẫu phi là người từng trải, còn không nhìn ra được hai đứa thế nào sao?”
Đức phi hừ lạnh một tiếng.
Bà liếc mắt nhìn Mặc Phùng Dương một cái.
Trông hắn giống như cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119199/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.