Mặc Phùng Dương thu hồi lại tâm sự, giương mắt nhìn Vân Khương Mịch mặt đang lạnh như băng, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy hỏi: “Vân Khương Mịch, rốt cuộc bổn vương trêu chọc ngươi cái gì?” Mà lại đối xử với hắn như vậy?
“Vương gia không trêu chọc ta, ta cũng không dám làm bộ làm tịch ở trước mặt Vương gia”
Vân Khương Mịch lạnh lùng cười: “Ta là ai chứ? Ta là Vân Khương Mịch chứ không phải là Tân Nghiên Tuyết. Làm sao dám giở trò trước mặt Vương gia chứ?”
Cùng lúc hành động không giống bình thường, Mặc Phùng Dương cũng ngửi thấy một mùi… dấm chua!
Về phương diện tình cảm này, Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch đều là kiểu người chậm lụt.
Nhưng cho dù có chậm hiểu đi nữa… Mặc Phùng Dương vẫn nghe rõ sự ghen ghét trong giọng nói của Vân Khương Mịch.
Hắn híp mắt nói: “Vân Khương Mịch, ngươi ghen rồi sao?”
Ghen?
Đối với Vân Khương Mịch đang tức giận mà nói, cái từ này nhất định là mang tính khiêu khích.
“Ghen? Ta ghen cái gì?” Nàng cười lạnh, không khách khí chút nào, phản bác lại: “Mặt mũi Vương gia to quá cơ! Hận thù giữa ta và Tân Nghiên Tuyết có liên quan gì tới ngươi? Tại sao †a phải ghen chứ?”
“Vương gia coi trọng mình qúa rồi”
Mặc Phùng Dương: “…’ Hôm nay hắn bị nàng chọc tức, mà sao hắn lại không hề tức giận? Ngược lại, hắn chỉ cảm thấy nàng giận dữ trông rất buồn cười.
Mặc Phùng Dương nghĩ như vậy, trên mặt nở một nụ cười châm biếm: “Nếu ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119193/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.