“Phụ hoàng, người bị làm sao vậy?” Vân Khương Mịch nhanh chóng chạy đến gần: “Người có chỗ nào không thoải mái ạ?”
Thấy nàng đến đây, Mặc Quốc Thiên hơi kinh ngạc: “Sao con lại đến đây?”
Tô Bính Thiện đứng bên cạnh nàng, vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng, vừa nấy nô tài nhìn thấy người rất khó chịu, người lại không đồng ý cho gọi thái y. Vì quá sốt ruột nên nô tài đã lấy danh nghĩa của người đi thỉnh Minh vương phi đến đây”
Ông ta quỳ gối xuống: “Hoàng thượng, người trách phạt nô tài cũng được, măng nô tài cũng không sao. Nhưng Hoàng thượng, long thể quan trọng hơn ạ!”
Nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Tô Bính Thiện, Mặc Quốc Thiên cũng bất đắc dĩ.
Ông ta cúi đầu thở dài một cái: “Tên cẩu nô tài nhà ngươi…”
“Phụ hoàng, Tô công công nói không sai, long thể quan trọng hơn ạ”
Vân Khương Mịch nhẹ nhàng lắc đầu khuyên nhủ: “Sau lưng người còn biết bao nhiêu người, còn có cả giang sơn Nam Quận. Nếu thân thể người suy sụp thì sau này phải làm thế nào?”
“Nha đầu nhà ngươi đang giáo huấn trãm hả?”
Tuy nói như vậy nhưng trên mặt Mặc Quốc Thiên không hề có ý trách mắng.
“Nhi tức không dám” Sau đó lại gần hỏi han: “Phụ hoàng, có phải người thấy đau thắt ở tim không ạ?”
“Sao con lại biết?” Mặc Quốc Thiên nhướng mày nhìn nàng, nhất thời lại không cảm thấy quá đau nữa.
Chẳng lẽ y thuật của nha đầu này thật sự lợi hại đến mức không có ai địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119186/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.