Sự dịu dàng của nàng ta không giống với Tân Nghiên Tuyết, không giống như giả tạo mà giống như từ trong xương tủy tỏa ra vậy.
So với sự ôn nhuận như ngọc của Mặc Vân Đức, ngược lại lại thấy rất xứng đôi.
Hai vị Vương phi đi về phía hoa viên.
“Hôm nay ta tùy tiện đến thăm, mong Mịch Nhi đừng trách cứ”
Nam Cung Nguyệt kéo cánh tay của nàng, cười giải thích: “Từ nhỏ ta đã có hứng thú với thêu thùa, nhưng mặc dù là ở Đông Quận, ta cũng chỉ từng nghe nói đến kỹ thuật thêu hai mặt mà chưa tận mắt chứng kiến”
“Ngày đó vào sinh thân của Đức mẫu phi ở cung Vĩnh Thọ, thấy Mịch Nhi lấy ra khăn thêu hai mặt, ta thật sự rất kinh ngạc. Vốn dĩ muốn đến phủ Minh Vương để học hỏi ngươi từ lâu rồi, nhưng không biết làm sao cứ bận rộn mãi không có thời gian rảnh”
Nam Cung Nguyệt nhẹ nhàng cười, nhìn Vân Khương Mịch hỏi: “Hôm nay ngươi có rảnh không?”
Hóa ra là tìm nàng để học cách thêu hai mặt.
Đối với Nam Cung Nguyệt, Vân Khương Mịch vẫn có vài phần hảo cảm.
Cho dù là ngày đó ở cung Vĩnh Thọ, nàng ta giúp nàng giải vây… Hay sau này mỗi lần gặp mặt, nàng ta đều cười nói với nàng, nói chung đây có vẻ là một người tốt.
Chỉ là không biết khuôn mặt thực sự của nàng ta chính là như vậy, hay đạo hạnh giả tạo này so với Tân Nghiên Tuyết còn cao thâm hơn.
Trong mấy nàng dâu các nàng, đáng sợ cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119175/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.