Nàng thật sự không cố ý muốn làm hắn xấu mặt?!
“Sợ cái gì? Người ta nói phu thê đồng lòng tát biển đông cũng cạn”
Vân Khương Mịch xoay người lại.
Đang rán đậu phộng ở trong nồi, nàng vừa bảo bà vú Trương cho lửa nhỏ lại, vừa vỗ vai Mặc Phùng Dương: “Nếu ngài uống rượu say, không phải còn có ta sao?”
“Nàng?”
Rõ ràng, Mặc Phùng Dương không tin lời của nàng: “Nàng sẽ uống rượu giúp bổn Vương?”
“Đúng vậy! Chẳng lẽ Vương gia không cảm thấy hôm nay Hàn Vương đến nhà rõ ràng là chồn chúc tết gà hay sao?”
Vân Khương Mịch trừng mắt nhìn.
Mặc Phùng Dương nhìn nàng với ánh mắt nặng nề: “Có ý gì?
“Ngài biết rõ ý của ta là gì, vì ngài không phải là kẻ ngu”
Vân Khương Mịch liếc hắn một cái: “ Minh Vương phủ của chúng ta thực ra cũng gần như giống với Chu Vương phủ, nhà cửa vắng tanh, mấy vị ca ca này của ngài đến Minh Vương phủ của chúng ta làm gì chứ?”
“Hôm nay Hàn Vương mong chờ được gặp ngài, nhất định là có việc!”
Mặc Phùng Dương im lặng, nàng biết rõ, hắn đã sớm đoán ra được.
“Tính cách của Hàn Vương rất gian xảo, nếu không chuốc say rồi để hắn nói… thì ngài nói chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Vân Khương Mịch cầm cái xẻng đảo đậu phộng ở trong nồi: “Dù sao ngài cứ tin ta là được! Lẽ nào ta sẽ hại ngài sao?”
“Ngài đi tiếp Hàn Vương đi, tránh để cho huynh ấy nghi ngờ”
Mặc Phùng Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119163/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.