Nếu như người đã kiệt quệ như vậy, dù cho Hoa Đà tái thế cũng bất lực.
Tình trạnh như thế này của Mặc Vĩ mà có thể sống đến ngày hôm nay thật sự chính là kỳ tích.
Ánh mắt của Mặc Phùng Dương run lên: “Vậy nàng có chắc tìm ra được nguyên nhân không?”
Vân Khương Mịch nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ nắm chắc khoảng ba mươi phần trăm”
Mặc Phùng Dương trâm mặc.
“Hôm nay, nếu ta và ngài bị cuốn vào chuyện này, cho dù lúc này thoát ra cũng không có cách nào chỉ lo cho thân mình.
Huống hồ, đây là lần đầu tiên ta gặp phải tình huống này, thật ra muốn thử một lần”
Nụ cười tự tin hiện lên trên gương mặt của Vân Khương Mịch: “Ta có ý định sẽ đương đầu với thử thách này”
Tốt nhất Mặc Vĩ có thể được chữa khỏi.
Nếu hắn ta không khỏi bệnh…
Dù sao hắn ta cũng chỉ còn thời gian nửa năm, không bằng dứt khoát liều mạng một phen.
Mặc Phùng Dương vẫn tiếp tục im lặng, rất lâu sau mới gật đầu: “Được”
“Bổn Vương sẽ thuyết phục Tứ ca, để hắn hợp tác tiếp nhận trị liệu của nàng”
Nhìn Trần bá đang nằm dưới chân, cuối cùng gọi nha hoàn đến để đưa Trần bá về phòng. Ai bảo vừa nãy lão già thúi này nghỉ ngờ y thuật của Vân Khương Mịch?
Mặc Phùng Dương hắn không chỉ bao che khuyết điểm mà còn thù dail Đi ra khỏi phủ Chu Vương thì trời đã không còn sớm nữa.
Hai người ngồi trong xe ngựa nói về bệnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119160/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.