Trần bá hoảng sợ liên tục hét to, điên cuồng gọi: “Có ai không! Mau mời thái y đi!”
“Không cần”
Chỉ nhìn thấy Vân Khương Mịch vung tay lên rồi Nàng vạch mí mắt của Mặc Vĩ lên xem thử: “Không có gì đáng ngại, không cần phải vội vàng thế đâu! Chỉ là do cơ thể bị suy nhược, không thể chịu nổi sự kích động ập tới mà thôi”
Nói xong nàng duõi ngón tay ra, dùng sức véo vào người Mặc Vĩ.
Trần bá không ngờ là vị phu nhân trông yếu ớt, nhu nhược như Minh Vương phi này lại chẳng hạ tay lưu tình chút nào cả.
Vậy mà có thể khiến Vương gia của bọn họ đang sờ sờ ở đó tức đến mức ngất xỉu?
Thấy nàng véo vào người Mặc Vĩ, Trần bá vô thức muốn ngăn cản.
Nhưng ai cũng không ngờ được, chỉ trong chớp mắt đã nghe thấy tiếng Mặc Vĩ hít vào một hơi lạnh. Tiếp đó hắn ta chậm rãi mở mắt ra, mắt liếc nhìn sang phía Trần bá.
“Vương gia, Vương gia?”
Trần bá mừng phát khóc: “Vương gia, ngài không sao chứ? Ngài cảm thấy thế nào rồi?”
“Trần bá”
Mặc Vĩ run rẩy vươn cánh tay lên, chỉ vào Vân Khương Mịch: “Lão Thất ở lại, ném nàng ta, ném nàng ta ra ngoài cho tai”
Trần bá vội vàng vâng lệnh.
Cứ coi như Mặc Vĩ không ra lệnh thì ông ta cũng định đuổi Vân Khương Mịch đi.
Có lý nào lại như vậy!
Vị Minh Vương phi này nào có giống như đến Chu Vương phủ để thăm bệnh nhân chứ?
Rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119157/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.