“Khi đó, tiết trời vô cùng giá lạnh, khắp nơi là một mảng trắng xóa… Lục ca không còn” Giọng điệu của Mặc Phùng Dương bỗng trở nên cô đơn: “Từ đó về sau ta đã biết, người nào có quan hệ thân thiết với †a thì sẽ trở thành cái đinh trong mắt những người còn lại”
“Cho nên sau đó bổn vương tập thói quen lẻ loi một mình” Cho dù Mặc Lệ Nga là muội muội ruột của hắn, Mặc Phùng Dương cũng rất ít khi thân cận với nàng ta.
Hăn là sợ mất đi, cũng sợ liên lụy đến người khác.
Nghe được những lời này, Vân Khương Mịch cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hóa ra, tính tình lạnh nhạt này của Mặc Phùng Dương cũng không phải đã có từ khi sinh ra.
Sở dĩ hắn trở nên như vậy đều do bị bọn họ bức!
Vân Khương Mịch quay đầu lại, gắn từng chữ: “Một khi đã như vậy chúng ta càng phải liên thủ với người khác. Để cho những người đã hại ngươi phải xuống địa ngục!”
“Được, bổn vương đến Phủ Chu Vương với ngươi” Mặc Phùng Dương nhìn nàng thật sâu, hai người còn chưa kịp ra cửa thì đã nghe được giọng nói của Phong Bảo truyền đến từ phía sau: “Đứng lại! Các người đứng lại cho ta!” Vân Khương Mịch xoay người nhìn lại, thấy Phong Bảo trông như một cái bánh bao thịt đang “lăn” lại đây.
“Đứng lại! Ai cũng không được đi!” Phong Bảo thở hổn hển chạy tới gần, túm lấy tay hai người: “Các người tới đây với ta, ta có chuyện muốn nói” Cậu bé xụ mặt, trên khuôn mặt nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119152/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.