Đã nói đứa nhỏ này lớn lên giống như đúc Mặc Phùng Dương mà!
Rốt cuộc là do không đốt đèn nên nhìn không rõ, hay là do mắt bà mù?
Hoặc là, Lệ Nga nhìn lầm rồi?
Đức phi nhìn hài tử trên giường, lập tức cứng người ngay tại chỗ. Bà nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Vân Khương Mịch, rốt cuộc chuyện này là sao!”
Không đợi Vân Khương Mịch đáp lời, Đức phi lập tức giận dữ: “Ngươi dám lừa gạt bổn cung?!”
“Đứa bé này rốt cuộc là con của ai? Không phải nói rằng hài tử kia giống như đúc Phùng Dương sao, vừa nhìn đã biết là con trai của Phùng Dương!”
“Vân Khương Mịch, ngươi muốn chết phải không!” Sau một hồi chất vấn, Đức phi không khống chế âm thanh, lập tức khiến hài tử bừng tỉnh.
Trong bóng đêm, đứa bé nhút nhát sợ sệt kêu một tiếng: “Nương?”
“Nương ở đây” Vân Khương Mịch vội vàng lại gần, ôm đứa bé vừa tỉnh giấc vào trong ngực, dịu dàng an ủi: tâm ngủ đi, không có việc gì!” Chỉ là sau khi bị đánh thức, hài tử không ngủ tiếp được.
Vân Khương Mịch đành phải phân phó Như Ngọc thắp đèn.
Trong phòng một mảnh sáng ngời, song sắc mặt Đức phi lại xanh mét. Bà hung tợn nhìn Vân Khương Mịch ôm hài tử vào lòng.
“Vân Khương Mịch! Chuyện đêm nay ngươi muốn giải thích với Bổn cung thế nào!” Bà tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Đang đêm hôm khuya khoắt, bà cố ý xuất cung để tới nhìn cháu trai bảo bối của mình.
“Nương ở đây, bảo bối an Nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119109/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.