Cuối cùng nhỉ tử đã lớn, con lớn không nghe lời nương nữa. 
Trong lòng nàng sinh ra chút chua xót nhè nhẹ, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Viên Thịt Tròn: “Cục cưng, sao con lại đồng ý nhanh vậy? Con không muốn được ở bên cạnh nương sao?” Thì ra, không phải con không rời được nàng. 
Mà là nàng không rời được conl Đột nhiên Vân Khương Mịch thấy rất muốn khóc. 
Mấy năm gần đây, nàng đã có thói quen có Viên Thịt Tròn bên cạnh! 
Đây là cục thịt rơi từ trên người nàng xuống. Khi nàng vừa xuyên đến nơi xa lạ này, sống trong cái thế giới đây rẫy cạm bẫy dành cho nàng, thì cậu bé chính là mối liên kết chặt chế duy nhất của nàng. 
Cậu bé chính là mạng của nàng! 
Đột nhiên nghĩ đến mười mấy năm sau, Viên Thịt Tròn cũng sẽ cưới vợ sinh con, sẽ có gia đình nhỏ hạnh phúc của mình. 
Đến lúc đó người mẹ là nàng sẽ không ai cần nữa! 
‘Vân Khương Mịch càng nghĩ càng bi thương, “Hu hu” rồi khóc nấc lên. 
Thấy nương nói khóc là khóc, Viên Thịt Tròn sửng sốt một chút, sau đó vươn bàn tay bụ bãm lau nước mắt cho nàng: “Nương, sao người nói khóc là khóc vậy?” 
“Nương đừng khóc” Cậu bé thở dài một hơi giống ông cụ non, đau lòng ôm mặt nàng kề sát lên ngực mình. 
Cơ thể nhỏ bé dựa sát vào Vân Khương Mịch, ôm chặt lấy cổ nàng: “Không phải là con không cần nương!” 
“Con biết mấy ngày nay nương sẽ rất bận! Vú Trương nói dì xinh đẹp tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119090/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.