Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Phong Bảo: “Ngươi đi thưa lại với Vương gia, nói rằng bây giờ ta ra ngoài một chuyến, cần đến phủ Quốc công. Ngươi bảo hắn sang đây ở cùng Phong Bảo” Như Ngọc thoáng sửng sốt: “Vương phi, bây giờ đang là canh ba ạI” Chắc chắn Vương gia đang ngủ rất say đấy? 
Lúc này nàng ấy nào dám đi gọi Vương gia tỉnh dậy? 
“Vương gia sẽ giết nô tỳ mất!” Thấy nàng ấy không dám, Vân Khương Mịch bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi cứ đi làm đi! Nếu như hắn dám nổi giận với ngươi, ngươi cứ nói là Phong Bảo sẽ thức giấc giữa đêm, muốn gọi hắn sang đây” Nghe nói như thế, hai mắt Như Ngọc sáng ngời. 
Vẫn là Vương phi cao minh! 
Biết Vương gia thương yêu Phong Bảo tựa như con trai ruột cho nên cố ý dùng lý do này khiến Vương gia qua đây. 
Nếu như sau này Vương phi muốn được vương gia sủng ái, một chiêu này không phải là không thể… 
“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Như Ngọc xoay người đi vào trong màn đêm. 
Vân Khương Mịch thu dọn qua loa một chút, hôn khẽ một cái ở trên trán Phong Bảo. 
Vốn tưởng rằng, cho dù Mặc Phùng Dương muốn tới đây cũng phải rất lâu. Vậy mà nàng còn chưa ra cửa, hắn đã vào viện Ánh Nguyệt: “Phong Bảo tỉnh chưa?” Hắn vẫn chưa hỏi vì sao đêm hôm khuya khoắt nàng còn ra ngoài. 
Đổi lại là trong ngày thường, nhất định là muốn xem thường nàng, nói nàng khuya khoắt xuất môn trộm Ngưu… 
“Vẫn chưa đâu, ngủ rất say, ngươi nhỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119058/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.