Vân Khương Mịch vô thức sờ sờ cổ mình, chỉ cảm thấy chợt lạnh ngắt, dường như có một thanh kiếm vô hình đang đè bên trên.
Không thể chọc nổi!
Nàng cũng không thể làm gì khác hơn là nghiến răng, nhắm mắt trả lời: “Phụ hoàng, người là vua của một nước!
Minh quân thánh hiền anh minh! Chắc hẳn trong lòng người đã sớm có câu trả lời rồi đúng không?”
“Trãm không có nên mới hỏi con” Mặc Quốc Thiên thản nhiên trả lời.
Vân Khương Mịch: “…”
“Phụ hoàng, nếu lòng Doanh Vương nảy sinh bất mãn, chắc hẳn phụ hoàng có thể vỗ về Doanh Vương khiến hắn ta buông bỏ thành kiến trong lòng từ chỗ khác” Nàng ngượng ngập cười cười.
“Ví dụ như?” Mặc Quốc Thiên truy hỏi đến cùng.
Xem ra hôm nay ông ta không định buông tha cho nàng rồi!
Nàng trưng ra vẻ mặt khổ sở: “Phụ hoàng, con cũng không biết nữa!”
“Nếu con không trả lời, ta chém đầu con” Vân Khương Mịch khinh bỉ trong lòng, nhưng phải nói hoàng, chuyện Doanh Vương không hài lòng là chuyện thứ yếu: “Chắc hẳn người không hài lòng nhất là mẫu hậu” Nàng giơ tay chỉ chỉ cung Khôn Ninh: “Nghe nói phụ hoàng rất ít đến thăm mẫu hậu. Thời tiết hôm nay rất tốt, chỉ bằng phụ hoàng đưa mẫu hậu đến Ngự Hoa Viên giải khuây đi nhỉ?”
“Con nghe nói vừa dịp Hàn mai ở Ngự Hoa Viên nở!” Dù Mặc Vân Khinh có thành kiến trong lòng, hắn đã điều đến biên cương rồi, cũng không làm nên sóng gió gì.
Nhưng Triệu hoàng hậu vẫn trấn giữ hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119051/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.