Vân Khương Mịch không dừng lại được, cười thành tiếng!
Lần này, nàng thọc tay vào tổ ong vò vẽ rồi!
Đức Phi thấy Vân Khương Mịch không chút ăn năn, lại là còn ngây ngốc nở nụ cười.
Sắc mặt bà nhanh chóng trở nên vô cùng khó coi.
Đức Phi nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi hồi lâu mới tức giận chất vấn: “Vân Khương Mịch! Ngươi đang cười cái gì? Lời nói của bổn cung có gì đáng cười sao?” Lúc này, Vân Khương Mịch mới phục hồi tỉnh thần lại.
Không xong rồi!
Vừa rồi, nàng lại bật cười ngay trước mặt Đức Phi sao?
“Mẫu phi, không phải, chỉ là con dâu nghĩ tới, nghĩ tới…”
“Nghĩ đến cái gì?” Đức Phi tức giận đến mức mặt mũi vặn vẹo, phãn nộ đứng dậy: “Vân Khương Mịch, trong mắt ngươi có còn xem bổn cung là Mẫu Phi không đấy?”
“Có” Vân Khương Mịch chân thành gật đầu.
Đức Phi cũng chẳng xem trọng người con dâu đứng đắn này của mình, thế tại sao nàng phải xem trọng người mẹ chồng này chứ?
Nàng đã phải áp mặt nóng vào cái mông lạnh của Đức Phi bao nhiêu lần rồi?
Cho dù có là tảng đá thì cũng tan chảy mất rồi…
Vân Khương Mịch hóp miệng.
Thấy nàng lại còn hóp miệng, rõ ràng là đang nói trái lương tâm, Đức Phi càng tức giận hơn: “Ngươi đúng là lớn mật! Lúc trước, bổn cung đã mấy lần phái người tới vương phủ đưa ngươi tiến cung.”
“Đều bị Diệp Nhi ngăn lại! Hôm nay Diệp Nhi không ở đây, để ta xem còn ai bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119034/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.