“Ra ra vào vào làm cái gì? Nếu hai nam nhân lớn Như Minh với Như Vân còn không trông được Phong Bảo, bổn vương nuôi hai tên phế vật để làm gì?” Ngoài cửa, phế vật số một và phế vật số hai đưa mắt nhìn nhau.
Chủ nhân, dù sao ngài cũng nên nói nhỏ chút, chúng ta có thể nghe thấy đấy?
Như Minh liếc mắt: “Bây giờ hai chúng ta ở trước mặt chủ nhân đều thành phế vật: “Chủ nhân nói ngươi, không phải ta” Như Vân nặn một cục tuyết đưa cho Phong Bảo, chỉ tay vào gáy của Như Minh: “Nhắm chuẩn nơi đó mà ném!” Phong Bảo lanh lợi, ra tay cực kỳ chuẩn xác.
Một cục tuyết ném tới, gáy Như Minh mát lạnh, cũng không oán giận chủ nhân nhà mình như oán phụ nữa, hai người lớn một đứa trẻ bắt đầu ném tuyết.
“Bên ngoài quá lạnh, ta sợ Phong Bảo sẽ bị đóng băng.” Vân Khương Mịch lưỡng lự, ngồi xuống phía đối diện Mặc Phùng Dương.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Bấy giờ Mặc Phùng Dương mới giương mắt, liếc mắt nhìn nàng: “Lòng dạ nữ nhân!”
“Ngươi không gây hấn với ta một ngày thì sẽ chết phải không?” Vân Khương Mịch giận dữ trừng mắt lườm hắn một cái: “Phong Bảo không phải con trai ngươi, đương nhiên ngươi sẽ không lo lắng nóng lạnh của thằng bé, nói mát làm gì chứ?” Thấy nàng tức giận, hiếm thấy Mặc Phùng Dương không chấp nhặt với nàng.
Chỉ chậm rãi đặt bản viết tay xuống: “Phong Bảo không phải con trai của bổn vương?” Cũng không chờ đợi Vân Khương Mịch trả lời.
Hắn tự mình giải thích: “Phong Bảo là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1118991/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.