Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.
Đêm hôm khuya khoắt, một vị khách không mời mà đến phủ Ưng Quốc Công: Vân Khương Mịch.
Mặc Vân Khánh vừa thấy nàng, lập tức rút bội kiếm bên hông ra, đặt trên cổ của nàng: "Vân Khương Mịch, bổn vương còn chưa tìm tới cô, cô lại chủ động đưa mình tới cửa!"
"Cô có tin bổn vương sẽ giết cô ngay tức khắc không?!" Đối diện với đôi mắt đằng đằng sát khí của hắn, Vân Khương Mịch không hề sợ hãi chút nào.
"Nếu bây giờ Doanh Vương giết ta thì sẽ không cứu được Lan Nhi mà ngài mến yêu đâu." Nàng mỉm cười, không tự ti cũng không kiêu ngạo. Vân Bách Tùng chau mày, cảm thấy con gái bốn năm không gặp như biến thành một người khác.
Bốn năm trước, tuy Vân Khương Mịch có tính tình kiêu căng lại vô cùng ngang ngược nhưng cũng tham sống sợ chết.
“Vân Khương Mịch, bổn vương cảnh cáo cô, đừng có giở trò bịp bợm trước mặt bổn vương!"
Mặc Vân Khinh trợn mắt, hung tợn nhìn nàng: "Lá gan của cô cũng không nhỏ, dám tới phủ Quốc công một mình, lão Thất có biết hành tung của cô không?!".
“Doanh Vương không sợ Vương gia nhà ta sẽ tìm ngài gây phiền phức sao?"
Vân Khương Mịch không giận, ngược lại còn cười: "Không biết Doanh Vương đứng dưới góc độ nào, dùng thân phận gì để chất vấn ta?"
“Ta chỉ nói một lần, chậm trễ một chút nữa thì Lan Nhi yêu quý của ngài sẽ không thể cứu nổi nữa."
Trần thị vội nói: "Vương gia, nhất định là Minh Vương phi đến xem Lan Nhi đã chết hay chưa!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1118969/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.