Vân Khương Mịch bị ép vào tường, lúc này nàng chỉ cảm thấy mình giống như một con thạch sùng đang dán vào tường, còn người đàn ông trước mặt là thợ săn đang nhìn chằm chằm vào nàng như hổ đói.
Tiếc là nàng lại không thể đứt đuôi để trốn thoát. "Có chuyện gì thì từ từ nói! Đừng động thủ..."
Nàng không được tự nhiên mà từ chối.
Nàng còn chưa kịp nói xong đã bị Mặc Phùng Dương chặn lại: "Không động thủ, chẳng lẽ phải ngồi tán dóc sao?"
Vừa mở miệng, môi mỏng thật sự chạm vào cái trán mịn màng của nàng. Lúc này cả hai người đều cứng đờ.
Nàng sợ rằng bộ dạng này sẽ bị người đi qua nhìn thấy, dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Vân Khương Mịch nghiến răng, dùng sức đẩy hắn ra: "Ngươi đang muốn nói cái gì?"
Nàng cúi đầu, bước nhanh qua hắn rồi ngồi xuống ghế ở chỗ gấp khúc của hành lang. Dù nàng bước nhanh, nhưng Mặc Phùng Dương vẫn thấy bên tai đỏ bừng. Không phải mấy ngày trước người phụ nữ này vẫn còn nha tiêm chủy lợi trêu chọc hắn sao? Hắn hừ nhẹ một tiếng, đi theo. "Bổn vương đã giết người rồi"
Mặc Phùng Diệp ngồi xuống đối diện với nàng, giống như đang thờ ơ mà nói: “Bổn vương vừa mới ăn cơm”
“Nhờ có biện pháp tốt của nàng, bây giờ lời nói của bổn vương đã có trọng lượng hơn rất nhiều” "Cái gì cơ?!".
Vân Khương Mịch sửng sốt.
Nàng chỉ yêu cầu hắn xử lý mấy binh tôm tướng tép. Nhưng nàng không nói hắn giết người!
"Đề nghị của nàng và phụ hoàng giống nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1118964/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.