*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Khương Mịch mang theo Như Ngọc và Như Minh đi nhanh về phía ngôi miếu hoang ngoài thành động.
Lúc này vẫn chưa đến buổi trưa.
Nàng dự định đi hỏi chuyện Du Chí trước, sau đó sẽ về nấu cơm cho ông ngoại và Phong Bảo. Cho nên thời gian có hơi gấp gáp, nàng muốn đánh nhau rút gọn.
Kinh thành phân chia theo phương hướng, thành đồng vắng vẻ nhất, người ở thưa thớt.
Càng về phía rìa thành đông thì càng là cỏ mọc thành bụi, còn có không ít nhà hoang.
Nơi này nhìn không hề giống một kinh thành náo nhiệt, càng giống như một nơi hoang tàn vắng vẻ.
Như Ngọc nhỏ giọng giải thích: “Vương Phi, thành đồng lúc trước cũng tính là náo nhiệt, về sau không biết tại sao lại xuất hiện ôn dịch, nơi này thế là trở thành một vùng phế tích”
Bách tính thành đồng đều đã rời đi cả.
Những người không đi được thì đều đã thành xương khô.
Bởi vì là ôn dịch cho nên triều đình cũng không dám giải quyết những thi thể này, nhưng cũng không thể đốt hết đi.
Cho nên chỉ có thể phong tỏa nơi này lại, không cho phép bất kì ai bước bào.
“Cho đến những năm gần đây, vùng này mới có người đến tu sửa nhà cửa”
Thế nhưng vẫn cứ tiêu điều như cũ.
Trong những bụi cỏ dại đôi khi còn có thể đạp trúng một mảnh xương người.
Còn chưa chính thức vào thu, nhưng trong khu rừng cách đó không xa đã nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1118958/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.