Tiểu thiếu gia không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này, từng câu nói của Tiểu thần tượng như con dao nhọn đâm vào tim cậu.
Cậu cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, không nhịn được mà cong người.
“Anh… có ý gì? Thực hiện nghĩa vụ, ý anh là khoảng thời gian này anh đều tự ép mình cùng tôi…”- Tiểu thiếu gia không tài nào nói tiếp, bụng cậu đau nhói, buộc phải bấm chặt tay để giữ tỉnh táo.
Tiểu thần tượng cười, anh vẫn không quay người lại, nói với vẻ châm biếm: “Câu hỏi của Kỷ thiếu gia thật buồn cười, cậu tìm tôi lập giao kèo, đương nhiên tôi phải làm chuyện cần làm”.
Tiểu thiếu gia không nói tiếp, cậu bật khóc.
Cậu biết cậu không nên khóc, không thể để mình yếu thế, nhưng mà nước mắt không kiềm được đã chảy ra.
Giờ phút này cậu còn khó chịu hơn khi chứng kiến mẹ cậu qua đời, lòng cậu siết chặt lại, dạ dày cũng co rút, cậu như kẻ sắp chết đuối đang khẩn thiết mong được cứu sống.
Cậu nhịn đau, đứng dậy, quẹt phảiTiểu thần tượng, mở cửa chạy xuống lầu như đang trốn chạy.
Tiểu thần tượng vô thức đưa tay định kéo cậu lại, nhưng chỉ chạm vào không khí lạnh lẽo hư vô.
Nhìn cánh cửa rộng mở, bàn tay vươn ra sững giữa khoảng không, một hồi sau, ngón tay anh cuộn lại, cánh tay mệt mỏi rũ bên người.
Anh muốn kéo gì?
Anh chẳng kéo được thứ gì.
Trước kia là vậy, bây giờ cũng là vậy.
Tiểu thiếu gia lảo đảo chạy xuống lầu, vì chạy quá nhanh nên cậu ngã mạnh một cú, bàn tay và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-va-tieu-than-tuong/588742/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.