Nếu đúng vậy, tại sao Bùi Hoành Lịch lại đưa thứ đó cho cô ta? Đèn hành lang đến giờ tự động tắt. Hành lang vốn đã hẹp, lập tức chìm vào bóng tối đặc quánh, không nhìn thấy gì, chỉ nghe được tiếng hô hấp của con người.
Bà chủ nhà hoảng hốt, vội vàng đập mạnh vào công tắc trên tường. Đèn bật sáng, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Ứng Châu hỏi:
“Ngày hôm đó bà có thấy Đỗ Ánh Lan mang từ bên ngoài về thứ gì không?”
Loại phụ nữ trung niên sống ở khu chung cư cũ như bà chủ nhà, chuyện thích nhất mỗi ngày chính là buôn chuyện. Đã để ý thấy Đỗ Ánh Lan giấu đồ, tò mò của bà hẳn không nhỏ, rất có thể bà ta từng lén nhìn qua.
Nghe anh hỏi vậy, bà ta vội lắc đầu lia lịa.
“Thật ra tôi cũng có gọi cô ta lại, hỏi có phải từ bên ngoài mang ‘bảo bối’ gì về không. Nhưng hôm đó thái độ của Đỗ Ánh Lan tệ lắm, làm tôi không dám hỏi tiếp. Cô ta vốn chẳng phải kiểu chịu được đùa cợt. Bình thường tôi hỏi cô ta làm nghề gì, cô ta chưa từng nói rõ. Hôm đó thấy tôi đi theo sau, cô ta còn dọa tôi nữa cơ! Cô ta nói trong nhà có để rất nhiều thứ chỉ mình cô ta biết, nào là tóc kẹp cửa các kiểu, chỉ cần về nhà mà thấy thiếu một món là cô ta biết ngay tôi từng lén vào, rồi sẽ báo cảnh sát.”
Nói đến đây, bà chủ nhà như đang kể chuyện cười, tự mình còn bật cười trước.
“Mấy người thấy có buồn cười không? Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/5198082/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.