Ban đầu họ chưa có ý định g.i.ế.c, chỉ muốn đứa bé tự bỏ đi rồi mặc kệ sống c.h.ế.t. Nhưng một đứa trẻ lớn chừng ấy thì biết đi đâu? Như lời hàng xóm kể, con bé ngay cả ra cửa cũng phải đeo khẩu trang, chỉ dám lén lút ra ngoài thở một chút vào ban đêm tối om. Nó hoàn toàn không biết thế giới ban ngày trông như thế nào. Trong đầu nhỏ bé ấy hoàn toàn không hiểu vì sao bố mẹ mình lại biến thành như vậy. Nó không biết rằng: chỉ cần chạy ra ngoài, nó mới có cơ hội sống.
Lục Thính An không nỡ tưởng tượng thêm.
Cậu chưa từng gặp tiểu thư Bùi, nhưng trong đầu lại hiện lên một hình ảnh rõ mồn một: một đứa bé chỉ cao tới đầu gối, bị nhốt trong một căn phòng chật chội, gầy trơ xương vì đói, nhưng đôi mắt vẫn cố hy vọng bố mẹ sẽ đối xử tốt hơn một chút, quan tâm hơn một chút. Nhưng con bé không biết rằng, ngay từ khi sinh ra, nó đã là cái gai trong mắt quá nhiều người.
Vì tức giận đến mức mất kiểm soát, Lục Thính An siết chặt hàm, tiếng nghiến răng ma sát qua thiết bị khuếch đại nghe như quỷ đang gầm.
Bùi quản gia run bật lên, suýt nữa sợ đến mức tè ra quần.
Lão quỳ gối, giọng run rẩy cầu xin:
“Trước kia đúng là chúng tôi sai. Chúng tôi không nên nổi nóng là đ.á.n.h chửi, không cho ăn, không cho ngủ. Con bé bệnh chúng tôi cũng không đưa đi khám… bắt nó chịu đựng như vậy đúng là chúng tôi độc ác. Nó còn nhỏ như thế mà phải…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4895056/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.