Diệp Kinh Thu ngồi đó, hoảng loạn đến mức giọng nói run hẳn, gần như mất đi âm sắc vốn luôn điềm tĩnh của bà.
“Bởi vì… vì mấy hôm trước sau khi ăn nhầm phải thứ không tốt, tôi đã uống t.h.u.ố.c giải.”
Nói đến đây, Diệp Kinh Thu mơ hồ nhận ra câu mình nói có chút mờ ám, liền vội sửa:
“Tôi uống t.h.u.ố.c rồi nhưng không ngờ tác dụng chẳng được bao nhiêu. Bác sĩ, tình trạng của tôi phải chữa thế nào? Có thể chữa khỏi không? Bao nhiêu tiền cũng được, xin anh nhất định phải cứu tôi.”
Tô Bỉnh Sơ ngồi xuống lại, ánh mắt nhìn bà sâu hơn vừa rồi một chút.
“Phu nhân, tôi là bác sĩ. Cứu bệnh nhân là điều tôi phải làm. Nhưng điều kiện là bà phải nói thật, rốt cuộc bà đã ăn nhầm cái gì? Chữa bệnh cũng phải đúng t.h.u.ố.c mới được.”
Ngón tay Diệp Kinh Thu bấu chặt chiếc túi trên đầu gối.
Bà do dự mãi, đến khi Tô Bỉnh Sơ hiện rõ vẻ hơi mất kiên nhẫn, bà mới c.ắ.n răng nói thật:
“Là… dẫn xuất xyanua.”
Bà lập tức quan sát biểu cảm của Tô Bỉnh Sơ, sợ anh giật mình hay nghi ngờ.
Không ngờ Tô Bỉnh Sơ bình tĩnh hơn tưởng tượng rất nhiều, như thể chuyện này chẳng khiến anh xao động dù chỉ nửa phần.
“Dẫn xuất xyanua lan độc rất nhanh. Nếu bà ăn nhầm, sao còn chịu được đến bây giờ?”
Diệp Kinh Thu trả lời lấy lệ:
“Tôi không cẩn thận tiếp xúc phải, uống t.h.u.ố.c giải trước, nhưng triệu chứng không giảm. Tôi nghe nói để lâu độc tố sẽ tích lại trong người, nên mới đến bệnh viện xem thử. Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4895052/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.