Bên trong nhà Bùi quản gia có hai phòng ngủ: một phòng là nơi ông và người vợ quá cố từng ở, phòng còn lại là của con trai ông. Hai phòng ngủ này cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ thấy dưới chân giường dán mấy lá bùa, kiểu nhà rất mê tín thì đúng hơn.
Điều khiến người ta chú ý nhất lại là căn phòng chứa đồ nhỏ xíu ở sát bên WC. Cửa WC vì dùng năm này qua năm nọ nên bản lề cũ mòn, hễ mở ra là kẽo kẹt. Ngược lại, cửa phòng chứa đồ vốn có tần suất sử dụng phải tương đương lại mới tinh, màu sắc cũng hơi lệch so với các cánh cửa khác trong nhà, cứ như vừa mới được thay.
Khi Cố Ứng Châu từ phòng con trai Bùi vĩnh đi ra, anh đến trước cửa phòng chứa đồ và định mở cửa.
Thành Huyền đạo trưởng giật nảy người, lao tới ôm chặt lấy cánh tay anh như con gấu koala:
“Không được!”
Cố Ứng Châu bị ôm bất ngờ, sắc mặt sầm xuống. Thành Huyền cũng biết mình hơi kích động quá mức, vội nhếch môi cười gượng rồi buông ra, nhưng vẫn kiên quyết:
“Không thể mở trực tiếp.”
Đứng bên cạnh, Lục Thính An lễ phép hỏi:
“Trong phòng này… có gì kỳ quái sao?”
Thành Huyền vuốt chòm râu ngắn:
“Người ngoài nghề các cậu sẽ thấy rất bình thường. Nhưng xem kỹ cái cửa này đi, chẳng phải rất lạ sao?”
“Lạ à?” Lục Thính An thử đoán, “Ý là cửa mới được thay chưa lâu?”
Thành Huyền lắc đầu:
“Trong mắt tôi thì nó được thay cách đây hơn hai mươi năm rồi. Thấy nó mới là vì có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4888774/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.