"Hào môn, đúng là nơi mà càng soi, càng thấy bẩn."
Lục Thính An khẽ khựng bước, liếc sang bên cạnh.
Chương Hạ cười gượng, vội vàng chữa lời:
“Tôi nói là mấy nhà giàu kiểu như nhà họ Bùi thôi, không phải nói cậu mà.”
Lục Thính An chỉ khẽ hừ một tiếng, khó hiểu không rõ là giận hay không, rồi vượt qua anh, đi nhanh lên lầu.
Chương Hạ không đoán được tâm trạng của cậu, vội vàng chạy theo, còn cười lấy lòng:
“Đừng như thế mà Thính An, tôi thật sự không có ý đó ——”
Tầng hai, trong phòng thẩm vấn đầu tiên.
Quản gia nhà họ Bùi đã bị giữ chặt trên ghế suốt gần một tiếng đồng hồ.
Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương chẳng hỏi được thêm gì mới, quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy câu lặp đi lặp lại.
Tinh thần lẫn thể xác ông ta đều đã chịu đựng tra tấn không nhỏ.
Dưới ánh đèn công suất lớn chiếu thẳng vào mặt, trắng bệch đến chói lòa, chỉ vài phút sau là mắt đã nhức nhối, nước mắt trào ra. Mỗi lần định nhắm mắt hoặc quay đi để tránh ánh sáng, hai viên cảnh sát liền răn đe, buộc ông ta phải mở mắt nhìn thẳng.
Ông ta từng nghe nói chim ưng bị ánh sáng chiếu thẳng sẽ gục rất nhanh, lúc đó còn nghĩ loài vật thì làm sao so được với con người. Giờ ngồi đây mới hiểu, ý chí con người thực ra chẳng kiên định hơn là bao. Nếu không sợ bị bỏ tù, có khi ông ta đã gục ngay từ nửa giờ đầu tiên.
Mà khi đầu óc bị dày vò, thì thân thể cũng chẳng khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4686081/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.