Du Thất Nhân dẫn người đến nơi đã là hơn một tiếng sau. Xe cảnh sát nối đuôi chạy vào, sắc mặt cả đoàn đều không mấy dễ coi.
Lục Thính An nhìn thấy liền hiểu.
Tết nhất, hơn nữa còn là đêm giao thừa, ai cũng đang ở nhà sum họp cùng người thân bạn bè. Giờ này lẽ ra phải là lúc ăn uống, cạn chén, trò chuyện vui vẻ, thế mà lại xảy ra án mạng.
Chẳng ai muốn trong ngày nghỉ phải lao ra đường làm “trâu ngựa”. Hơn nữa, tính chất công việc của bọn họ vốn đã quá áp lực, năm mới mở đầu bằng một vụ như thế này thì đúng là chẳng lấy gì làm hay ho.
“Vất vả mọi người rồi.” Cố Ứng Châu lên tiếng: “Kết thúc vụ này, tôi sẽ lì xì cho các anh em, đầu năm xua xui.”
Hằng năm, Cố Ứng Châu đều phát bao lì xì cho tổ trọng án. Đến mức tuổi tác chênh lệch, đáng ra có thể gọi bằng “chú” như Hồ Trấn cũng được chia phần. Có khi thấy gánh nặng gia đình người ta lớn, anh còn cố tình dày thêm bao lì xì.
Mấy chuyện này vốn chẳng phải chuyện để khoe khoang, chẳng qua từng bị người ngoài vô tình bắt gặp rồi truyền ra.
Nghe nhắc đến lì xì, sắc mặt đám cảnh sát mới giãn ra. Thực ra đây đều là công việc trong bổn phận, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút oán thầm. Nếu có thêm bao lì xì… thì chẳng ai dám than phiền nửa câu.
Du Thất Nhân bước về phía Lục Thính An, đến gần thì hạ giọng hỏi:
“Sao lại thế này? Cậu với sếp Cố thế nào lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654867/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.