Cố Ứng Châu gần như không tin nổi tai mình.
Chuyện này chắc chắn là do anh tích đức mấy đời mới gặp được may mắn như vậy. Hôm qua thôi, bạn trai còn nghiêm mặt bắt anh giữ khoảng cách, giống như kiểu tình yêu vụng trộm. Vậy mà chưa đến 24 tiếng sau đã mở miệng đề nghị… sống chung.
Ở Cảng Thành này, liệu còn ai "lật" nhanh hơn anh nữa không? Có lẽ là không. Nói kiểu gì thì anh cũng coi như cá chép hóa rồng rồi.
Lục Thính An nhìn bộ dạng sững sờ của Cố Ứng Châu, trong phút chốc cũng không đoán được đối phương đang nghĩ gì.
“Nếu anh thấy bất tiện thì—”
Nghe thế, tim Cố Ứng Châu liền hẫng một nhịp. Sợ cậu đổi ý, anh vội vàng cắt lời:
“Không bất tiện gì hết. Em cũng biết rồi đó, anh vốn ít khi về nhà, ở đâu ngủ qua đêm cũng chẳng khác mấy.”
Thực ra thì khác rất nhiều. Anh vốn luôn tin chắc một điều: người c.h.ế.t rồi chẳng qua là ngủ mê, nên lúc còn sống không cần ngủ quá nhiều, chỉ cần giữ cơ thể vận hành bình thường là đủ. Nhưng nếu được ở cùng một chỗ với Lục Thính An, cùng ăn cùng ngủ… có lẽ nằm cả ngày cũng chẳng thấy chán.
Cố Ứng Châu thoáng ngập ngừng, rồi hỏi thêm:
Nam Cung Tư Uyển
“Nhưng mà… em nói sống chung, ý là cứ như bây giờ, hay là anh phải dọn sang phòng bên cạnh?”
Anh nói chuyện không nhanh không chậm, giọng điệu từ đầu đến cuối lạnh băng, nhưng trong ánh mắt lại có chút nghiêm túc xen lẫn tò mò. Rõ ràng hai người đang bàn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654860/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.