Cố Ứng Châu nói mười lăm phút, và đúng mười lăm phút sau anh đã dừng xe trước cổng nhà họ Lục.
Quen đường, anh đánh xe sát lề, vừa thấy Lục Thính An mở cửa đã bước nhanh lại gần, ôm chặt lấy cậu không chút do dự.
May mà lúc ấy đã gần hai giờ sáng, cả khu biệt thự phần lớn đều tắt đèn. Nếu sớm hơn chút, cảnh tượng hai người ôm siết giữa đêm thế này chắc chắn sẽ thành tiêu đề nóng trên trang nhất báo Cảng Thành ngày mai.
Lục Thính An cảm nhận được lực siết mạnh mẽ từ đối phương, liền vỗ nhẹ lên lưng anh trấn an. Giọng khàn khàn cất lên:
“Vào nhà trước đã.”
Nghe tận tai, âm thanh còn yếu hơn lúc gọi điện thoại. Cố Ứng Châu thoáng rùng mình giọng cậu như dây đàn bị đứt, từng chữ bật ra đều khó khăn đến nghẹt thở. Vậy mà trong tình trạng ấy, Thính An vẫn cố gắng trấn tĩnh anh.
Ứng Châu không nói thêm gì nữa. Anh kéo cậu vào trong, động tác quen thuộc như chủ nhà, khép cánh cổng sắt rồi khóa chặt.
Vào đến biệt thự, anh cũng chẳng cần ai nhắc, tự mình cúi xuống lấy đôi dép lê từ tủ giày. Sau vài lần lui tới, anh đã thuộc gần hết cấu trúc căn nhà này.
Cố Ứng Châu cẩn thận kiểm tra cửa nẻo trong biệt thự, chắc chắn khóa chặt xong mới quay lại, nâng mặt Lục Thính An lên, ánh mắt căng thẳng:
“Há miệng ra. Để anh xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Bị ép phải ngẩng đầu, Lục Thính An hơi xấu hổ. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Ứng Châu, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654858/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.