Lúc Cố Ứng Châu và Lục Thính An bước vào cửa lớn, người đầu tiên nhìn thấy họ là Phó Dịch Vinh.
Vốn đang tán chuyện với vài đồng nghiệp, vừa thấy cấp trên của mình, anh lập tức ngừng nói, nở nụ cười toe toét đón ra:
“Sớm vậy, lão đại. Sao hôm nay lại đi cùng Lục Thính An thế? Tối qua hai người ngủ chung hả?”
Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại giật mình. Bước chân Lục Thính An khựng lại.
Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt Phó Dịch Vinh vẫn mang vẻ cà khịa quen thuộc, rõ ràng chẳng hề nghi ngờ gì. Ngay sau đó, anh ta đã nhanh chóng dời sự chú ý sang chiếc túi lớn trên tay Cố Ứng Châu:
“Cái gì mà to thế kia?”
Cố Ứng Châu lười trả lời, đưa thẳng túi cho hắn.
Phó Dịch Vinh tò mò mở ra, bên trong toàn là đồ ăn vặt, bao bì tiếng Anh loang loáng, có loại anh nhận ra, có loại thì không hiểu nổi. Nhưng chỉ nhìn bao bì sang chảnh cũng đoán được hương vị chắc chắn không tệ.
Phó Dịch Vinh vừa mừng vừa sợ, giọng run run:
“Lão đại, cái này… cho tôi thật sao?”
Cố Ứng Châu chỉ nhàn nhạt liếc mắt, thản nhiên nói:
“Cầm đi, rồi chia cho mấy người khác nữa.”
Phó Dịch Vinh mừng rỡ ra mặt, nụ cười treo đến tận mang tai:
“À, hóa ra không phải chỉ cho riêng tôi, còn có phần người khác nữa!”
Ann vừa buộc lại túi, liếc mắt thấy trong tay Cố Ứng Châu vẫn còn một túi nhỏ khác.
“Ơ, còn cái này là gì thế?”
Chưa kịp nhìn kỹ, đầu anh đã bị Cố Ứng Châu ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654842/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.