“Nhìn đã mắt rồi chứ?” Lục Thính An hỏi, giọng chắc nịch. “Nhìn thấy những kẻ từng làm tổn thương cô c.h.ế.t trong bộ dạng đó, có phải rất sảng khoái không? Nếu cảnh sát không phát hiện ra, hai người đó đến cả danh tính cũng không thể được công bố. Chết như chó, như dê bị quăng trong cống rãnh hai năm trời, thân thể phân rã, m.á.u thịt bị chuột, giòi ăn từng mảnh. Cô chắc chắn cảm thấy hả hê lắm, đúng không?”
Hơi thở Phùng Tứ Nguyệt phập phồng theo từng lời cậu nói, càng lúc càng gấp gáp. Cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng đã không còn cái vẻ thờ ơ như lúc đầu.
“Anh muốn nói gì?”
Ánh mắt cô lạnh băng nhìn thẳng vào Lục Thính An, đặc biệt là đôi mắt sáng kia, càng nhìn càng thấy chướng mắt. Ánh sáng trong mắt cậu ta khiến người ta khó chịu, như thể có thể soi thấu lòng người.
Không hiểu vì sao, từ trong tiềm thức, cô cảm thấy bài xích người đối diện. Rõ ràng đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, vậy mà lại như thể đã đối đầu nhiều lần.
Lục Thính An ngả lưng ra sau ghế, khoanh chân đầy tùy ý, hai bàn tay đan vào nhau trước bụng.
“Tôi không có gì muốn nói cả,” cậu chậm rãi mở lời. “Chỉ là muốn nói cho cô biết vài chuyện mà cô quan tâm. Hai người đó, khi c.h.ế.t đúng là thảm khốc. Đúng như cô mong muốn.”
Cậu ngừng một nhịp, rồi tiếp tục với giọng điệu khô khốc như đang thuật lại sự thật:
“Họ đáng chết. Chu Ái Văn là chị họ mà cô thân thiết nhất. Cô chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654772/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.