Cố Ứng Châu hiểu trong lòng Lục Trầm Hộ đang đau đớn cỡ nào, nhưng hiện tại cũng chẳng thời gian để an ủi ông .
Anh vững vàng bế Lục Thính An, bước nhanh xuống lầu.
Dưới lầu, các hầu đang dọn dẹp phần sảnh kịp lau dọn tối qua. Vừa đầu thấy Cố Ứng Châu ôm Lục Thính An, sắc mặt nặng nề lao thẳng xuống, cả đám giật hoảng sợ, vội né sang hai bên.
Còn kịp định thần, Lục Trầm Hộ cũng như một cơn gió xoáy lướt qua mặt họ.
Từng năm qua, đây là đầu tiên họ thấy Lục Trầm Hộ thất thố đến . Tuy tiếp xúc nhiều với Cố Ứng Châu, nhưng họ cũng đoán bình thường bao giờ cuống cuồng như thế.
Lục Thính An mất ý thức đặt xe, Cố Ứng Châu nhẹ nhàng nâng đầu lên đặt gối mềm, cài dây an thật cẩn thận cho .
Lục Trầm Hộ một lời, ghế , vẫn cố vươn tay giữ lấy con trai, sợ xe xóc nảy sẽ khiến vết thương của thêm nghiêm trọng.
Rất nhanh, chiếc xe rời khỏi biệt thự Lục gia, lao vút trong buổi sáng sớm.
Mãi đến lúc , đám hầu trong biệt thự mới sực phản ứng , hiểu rằng chuyện lớn xảy .
“Sao… thế? Thiếu gia ngất xỉu ? Sao để Cố bế từ trong phòng …”
“Cậu chứ? thấy mặt máu, thể chảy nhiều m.á.u như …”
Văn Thông và cô bạn c.h.ế.t lặng, tay siết chặt cán chổi, gương mặt hiện rõ lo âu. Nhất là Văn Thông, môi run run, suýt nữa kìm mà bật .
Ai trong biệt thự mà chẳng Lục Thính An từ nhỏ ốm yếu. Không chỉ sinh mang tật, vóc dáng và sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654759/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.