“Cảnh sát?!”
Cả năm người trong phòng ngủ đều hoảng hốt.
Dù là ai đi nữa, nghe thấy tiếng cảnh sát gõ cửa vào giờ này cũng đều sẽ bị dọa cho sợ hãi.
Phản ứng của Lâm Kiến Giang là phức tạp nhất. Ban đầu là kinh hoảng, sau đó là không dám tin, rồi nghi ngờ… Cuối cùng lại là một kiểu tự tin khó hiểu.
Hắn nghĩ: mình làm mọi chuyện đều rất kín kẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Cảnh sát tới lúc này chắc chắn là đang điều tra Trình Phàm, chẳng lẽ họ đã nắm được bằng chứng cậu ta gây án? Nghĩ đến đây, nét mặt hắn dần thả lỏng, thậm chí còn hơi thản nhiên.
“Có nên mở cửa không?” Trương Cường ngồi trên giường tầng trên, hơi do dự, quay sang hỏi mấy người còn lại.
Cậu này vốn là người “vô hình” trong phòng, ít khi chủ động quyết định chuyện gì. Lần này cũng vậy, vừa nghe có chuyện liền theo phản xạ tìm ý kiến của người khác.
Một cậu ấm trong nhóm lên tiếng:
“Cảnh sát đã đứng ngoài cửa rồi, còn ai dám không mở? Tụi mình có làm gì khuất tất đâu, sợ gì.”
Nói xong, cậu ta bước đến, xoay khóa mở cửa.
Vừa mở ra liền thấy Cố Ứng Châu và Lục Thính An đứng ngay ngoài, cùng mấy cảnh sát đi theo sau.
Cậu ta lập tức nở nụ cười có phần nịnh nọt:
“Ai cha, muộn thế này rồi mà mấy anh còn được túc quản cho lên à?”
Vừa dứt lời, cậu liền thấy túc quản cô giám thị quản lý ký túc xá đang rướn người đứng sau nhóm cảnh sát, tò mò ngó vào bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654695/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.