Đàm Xương Ninh lái xe đến, nhưng đến lúc Cố Ứng Châu muốn tìm gặp thì hắn đã rời đi, không để lại dấu vết nào.
Nam Cung Tư Uyển
Trở lại trong xe, chỉ còn lại mỗi Lục Thính An bên cạnh. Cố Ứng Châu ngồi đó, sự nghi ngờ đè nén suốt hơn một tháng qua như thể đang dâng trào đến đỉnh điểm.
Chờ mãi không thấy xe nổ máy, Lục Thính An quay đầu lại, thắc mắc:
“Không đi à?”
Cố Ứng Châu im lặng. Sau vài giây trầm ngâm, anh bỗng rút chìa khóa khỏi ổ, quay người lại, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy Lục Thính An. Ánh mắt ấy như muốn xuyên thấu tâm can người đối diện. Đến mức khiến một người trấn định như Lục Thính An cũng phải khẽ né tránh.
“Vừa nãy tôi định hỏi rồi: Tại sao cậu lại chắc chắn Đàm Xương Ninh là h·ung th·ủ? Rõ ràng là lần đầu tiên cậu gặp hắn.”
Giọng nói chậm lại, như đang nghiền từng chữ:
“Trước kia cũng vậy Chu Kim Diệu, Chu Thần cậu luôn tỏ ra rất chắc chắn về tội trạng của họ.”
Lục Thính An sớm đã đoán sẽ có ngày bị hỏi như vậy. Nếu chuyện này xảy ra trước đây, chắc chắn cậu sẽ căng thẳng đến vã mồ hôi. Nhưng giờ phút này, khi đối diện trực tiếp với ánh mắt chất vấn của Cố Ứng Châu, cậu lại cảm thấy mình cực kỳ bình tĩnh.
Thậm chí còn như một con cá trạch trơn tru, lảng tránh dễ dàng:
“Anh nhắc mới nhớ, hai h·ung th·ủ kia đều họ Chu nhỉ? Trùng hợp ghê.”
Cố Ứng Châu không cười. Anh cau mày:
“Đây không phải chuyện đùa.”
Nhìn gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654669/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.