Lục Trầm Hộ đã tính hết cả rồi. Dù Cố Ứng Châu không có phản ứng gì, cũng không sao. Ông mặt dày tuổi lớn, sau này sẽ còn tới nhiều lần nữa, mang chút quà cáp… có khi băng sơn cũng tan chảy thôi…
Vừa miên man suy nghĩ, ông vừa thấy Cố Ứng Châu lịch sự mỉm cười đáp lại:
“Lục tiên sinh, ông khách sáo quá. Lục tiểu thiếu gia hôm nay giúp tổ chúng tôi rất nhiều. Có cậu ấy, tiến độ phá án mới nhanh được như vậy.”
Sắc mặt lấy lòng của Lục Trầm Hộ hơi khựng lại: “À… vậy sao……”
Cái gì? Tiến độ phá án nhanh là nhờ ai? Con ông à?
Là Lục Thính An?
Đây là cảm giác gì đây, đại khái giống như việc ông vẫn tưởng con mình học dốt, là học sinh ngồi bàn cuối cùng bên cửa sổ, nhưng khi dự họp phụ huynh thì mới phát hiện hóa ra nó là học sinh giỏi nhất lớp, được thầy cô khen không ngớt.
Tất nhiên là vui sướng, nhưng phần nhiều vẫn là… không thể tin được.
Đây… là con trai ông thật sao!?
Lục Trầm Hộ đầu óc vẫn còn mơ màng, chưa kịp phản ứng gì, miệng đã vội vàng nói trước:
“Ấy chết, cậu Cố, cậu xem cậu kìa, gọi gì mà Lục tiểu thiếu gia nghe xa lạ quá. Gọi Thính An là được rồi.”
Cố Ứng Châu hơi khựng lại, ánh mắt nửa cười nửa không quét sang Lục Thính An:
“Thính An?”
Lục Thính An: “……”
Lý ra thì, sau bốn năm đại học, cậu sớm đã quen với kiểu gọi cả họ lẫn tên như vậy rồi.
Nhưng bị Cố Ứng Châu gọi một tiếng “Thính An” như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654613/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.