Tằng Diệc Tường bỗng sáng mắt, không kịp nói gì, lại vọt lên lầu.
Cố Ứng Châu đã cho anh ta một hướng điều tra rất rõ ràng.
Mấy cửa hàng châu báu có tiếng ở Cảng Thành đều có nhà thiết kế riêng và mã sản phẩm cho từng món. Họ sẽ không làm hàng loạt cùng kiểu dáng để tránh đụng hàng ngoài phố. Vì vậy, chỉ cần bỏ thời gian, nhất định có thể truy ra được người đã mua đôi hoa tai này.
Sau khi tiếng bước chân của Tằng Diệc Tường hoàn toàn biến mất, Lục Thính An mới thở phào một hơi.
Vừa rồi cậu còn tưởng Cố Ứng Châu sẽ giao cả mấy tấm ảnh in mặt cậu cho Tằng Diệc Tường, ai ngờ lại không đưa.
Điều đó khiến cậu nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu.
Đi bên cạnh Cố Ứng Châu, cậu hỏi: “Tại sao?”
Cố Ứng Châu nghiêng đầu, mặt mũi khó hiểu: “Cậu đang chơi trò lấp lửng gì thế?”
Lục Thính An liếc về phía túi của anh ta, giọng thấp xuống: “Ảnh của tôi, sao anh không đưa cho anh ta?”
“À, cái đó.” Cố Ứng Châu hiểu ra, “Một chứng cứ như hoa tai đã đủ cho anh ta điều tra một thời gian rồi.” Nói đoạn, anh bổ sung: “Cậu nghĩ anh ta cầm mấy tấm ảnh đó thì giúp được gì cho vụ án à? Chỉ tổ lập tức lôi cậu vào phòng thẩm vấn.”
Lục Thính An im lặng, coi như thừa nhận.
Cậu cúi đầu, lầm bầm như nói với chính mình: “Cấp trên các anh có phải đang bị Tằng Diệc Tường nắm thóp gì không?”
“Hử? Sao lại nói thế?”
Lục Thính An đếm trên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654611/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.