Màn đêm buông xuống.
Phó Đình Xuyên ôm Khương Lạc Lạc từ phòng tắm bước ra.
Người trong lòng ngực mệt đến ngón tay cũng không nhấc lên nổi, lười nhác dựa vào trong lòng ngực hắn, lông mi bị nước mắt làm ướt nhẹp dính thành từng cụm, đuôi mắt có chút hồng nhạt.
Phó Đình Xuyên khom lưng đặt người lên trên giường, nghiêng người dỗ dành cậu, “Vợ của anh khóc cũng đẹp nữa.”
Khương Lạc Lạc nhấp môi, đôi mắt ướt dầm dề bao phủ một lớp sương mù, giọng nói vốn trong trẻo đã khàn đi vì khóc:
“Ai là vợ của anh……”
“Khương Lạc Lạc chính là vợ của anh.”
Phó Đình Xuyên nắm chặt tay nhỏ của cậu, hôn lên bên môi, “Nếu bảo bối bằng lòng, chồng sẽ cưới em ngay.”
Khương Lạc Lạc rụt tay lại từ trong tay hắn, lôi kéo chăn che nửa khuôn mặt lại, cáu kỉnh lầm bầm: “Ai muốn gả cho anh……”
Khương Lạc Lạc trong chăn quá mức đáng yêu, đáy lòng Phó Đình Xuyên mềm nhũng.
Hắn kéo chăn xuống, Khương Lạc Lạc dường như hiểu lầm thành hắn muốn làm chút gì đó với mình, vội vàng hoảng loạn mà kéo chăn lên, “Phó Đình Xuyên, anh nói không giữ lời!”
Phó Đình Xuyên bật cười, “Không giữ lời chỗ nào?”
Khuôn mặt nhỏ của người trong chăn nghẹn đỏ, vẻ mặt u oán mà nhìn hắn.
Rõ ràng vừa mới thống nhất trong phòng tắm là nếu ngoan ngoãn nghe lời bên trong đó, thì ra ngoài có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Kẻ lừa đảo!
Sức lực trên tay cậu vốn mềm như bông, Phó Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-dua-vao-my-mao-hoanh-hanh-toan-he-thong/3518283/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.