Chương trước
Chương sau
Màn đêm buông xuống.

Phó Đình Xuyên ôm Khương Lạc Lạc từ phòng tắm bước ra.

Người trong lòng ngực mệt đến ngón tay cũng không nhấc lên nổi, lười nhác dựa vào trong lòng ngực hắn, lông mi bị nước mắt làm ướt nhẹp dính thành từng cụm, đuôi mắt có chút hồng nhạt.

Phó Đình Xuyên khom lưng đặt người lên trên giường, nghiêng người dỗ dành cậu, “Vợ của anh khóc cũng đẹp nữa.”

Khương Lạc Lạc nhấp môi, đôi mắt ướt dầm dề bao phủ một lớp sương mù, giọng nói vốn trong trẻo đã khàn đi vì khóc:

“Ai là vợ của anh……”

“Khương Lạc Lạc chính là vợ của anh.”

Phó Đình Xuyên nắm chặt tay nhỏ của cậu, hôn lên bên môi, “Nếu bảo bối bằng lòng, chồng sẽ cưới em ngay.”

Khương Lạc Lạc rụt tay lại từ trong tay hắn, lôi kéo chăn che nửa khuôn mặt lại, cáu kỉnh lầm bầm: “Ai muốn gả cho anh……”

Khương Lạc Lạc trong chăn quá mức đáng yêu, đáy lòng Phó Đình Xuyên mềm nhũng.

Hắn kéo chăn xuống, Khương Lạc Lạc dường như hiểu lầm thành hắn muốn làm chút gì đó với mình, vội vàng hoảng loạn mà kéo chăn lên, “Phó Đình Xuyên, anh nói không giữ lời!”

Phó Đình Xuyên bật cười, “Không giữ lời chỗ nào?”

Khuôn mặt nhỏ của người trong chăn nghẹn đỏ, vẻ mặt u oán mà nhìn hắn.

Rõ ràng vừa mới thống nhất trong phòng tắm là nếu ngoan ngoãn nghe lời bên trong đó, thì ra ngoài có thể nghỉ ngơi thoải mái.

Kẻ lừa đảo!

Sức lực trên tay cậu vốn mềm như bông, Phó Đình Xuyên chỉ cần dùng sức một chút là đã kéo được chăn xuống, áo ngủ trên người Khương Lạc Lạc rộng thùng thình, đột nhiên đã bị kéo xuống đến đầu vai, lộ ra chiếc cổ cùng bờ vai trắng nõn.

Phía trên là lấm tấm những dấu vết được lưu lại cách đây không lâu.

Phó Đình Xuyên nhướng mày, như là nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng để quần áo, nhưng chỉ trong một chốc đã quay trở về, cầm một bộ áo ngủ khác, kéo Khương Lạc Lạc từ trong ổ chăn ra thay cho cậu.

Vẻ mặt Khương Lạc Lạc mê mang, nâng cánh tay tùy ý để Phó Đình Xuyên thay quần áo cho cậu.

Thay xong áo ngủ mới, Phó Đình Xuyên nhìn Khương Lạc Lạc đã được bộc kín, vừa lòng mà ôm mặt cậu hôn hôn.

“Nên như vậy, một chút cũng không thể để hắn thấy.”

“Lỡ cái tên khốn kia chuyển đổi lại, ngàn vạn không thể để hắn chiếm tiện nghi.”

Trước khi ngủ, Phó Đình Xuyên uống thuốc của giáo sư Biện.

Loại thuốc này đã được chứng minh lâm sàng là có thể kéo dài thời gian chuyển đổi nhân cách, duy trì ổn định nhân cách chủ.

Hắn tiện tay đặt thuốc trên đầu tủ, trở mình ôm lấy người trong lòng ngực rồi thò lại gần hôn, “Bảo bối ngủ ngon.”

Trăng lên giữa trời.

Ánh trăng sáng tỏ bị cây cối cao to của biệt thự che khuất, cắt ánh trăng thành những mảnh vụn, rơi đầy đất.

Gió đêm làm lá cây rung chuyển xào xạc.

Trong phòng ngủ, người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn ngủ không yên, trán nhíu chặt, môi mỏng mím thành một đường, mí mắt run rẩy kịch liệt, tựa hồ là đang đấu tranh với cái gì đó.

Cơ thể hắn run rẩy kịch liệt, không lâu sau mí mắt chậm rãi mở ra, đôi mắt đen huyền lộ ra một tia mê mang, rồi dần dần lấy lại được tỉnh táo.

Nương theo ánh trăng, ngẩng đầu thấy trần nhà xa lạ, người trong lòng ngực trở mình, khuôn mặt nhỏ dán vào ngực hắn, là vợ nhỏ cành vàng lá ngọc kia của hắn.

Phó Đình Xuyên duỗi tay, vạn phần quý trọng dùng ngón tay cọ cọ mặt đối phương, rồi trong đầu lại chợt nhảy ra tên đàn ông giống mình đến chín phần trên ảnh chụp, động tác cứng đơ tại chỗ.

Ánh mắt cũng lập tức trở nên lạnh xuống.

Hắn thích một người, đáng tiếc người nọ lại chỉ coi mình là thế thân của nhười khác.

Rút ngón tay từ trên mặt đối phương, Phó Đình Xuyên nghĩ đến chuyện khác, xốc chăn lên muốn xuống giường.

Nhưng vợ nhỏ bên người hắn dường như đang đi theo nguồn nhiệt, hắn rời đi một chút, đối phương cũng nhích lại một chút, khuôn mặt nhỏ dán vào cánh tay hắn không chịu buông ra.

Lòng Phó Đình Xuyên mềm mại, nhịn không được mở đôi tay ra, ôm đối phương vào trong lòng ngực, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu.

Hắn ôm đối phương vào giữa giường, rồi lấy một cái gối ôm đặt vào bên trong vòng tay của đối phương.

Một mình ra cửa phòng ngủ.

Quẹo đông quẹo tây vào một phòng ở lầu ba, ngón tay thon dài đánh vài cái trên bàn phím, máy tính liền tiến vào một cái giao diện khác mà ngày thường tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Trên màn hình ánh sáng lạnh lẽo lập loè, chiếu lên gương mặt sáng sủa và xa cách của người đàn ông.

Phó Đình Xuyên gõ hai lần lên bàn phím:【 xong việc chưa? 】

Giao diện trò chuyện màu đen thuần lập loè hai lần, đầu bên kia có người gửi tin nhắn, ảnh đại diện là một gương mặt hề đang tươi cười với khóe miệng nhếch lên.

【 Việc đầu tiên xuất hiện một chút ngoài ý muốn, không đâm chết hắn. 】

Phó Đình Xuyên nhấp môi, tựa hồ đã đoán được trước.

【 Việc thứ hai như chỉ thị của ngài, tôi đã nhận đơn từ người đó, hơn nữa dựa theo yêu cầu của đối phương, đưa cậu ta vào trại đồng tính. 】

Mặt hề cười gửi một cái biểu tượng cảm xúc mỉm cười.

【 chân bị đánh gãy không thể phản kháng, chắc chắn cậu ta chơi rất vui vẻ. 】

Ảnh đại diện quỷ dị lạnh băng vô tình nói, làm da đầu người ta hơi tê dại, nhưng Phó Đình Xuyên lại không có phản ứng gì khác, gửi qua một cái biểu tượng OK.

Phó Đình Xuyên: 【 khoản thanh toán cuối cùng bây giờ sẽ được gửi cho anh 】

Mặt hề cười gửi lại hai cái biểu tượng mỉm cười: 【 hợp tác vui vẻ. 】

Rời khỏi chương trình, tắt máy tính, khôi phục mọi thứ trở về như cũ.

Phó Đình Xuyên mở cửa, rồi dọc theo đường cũ trở về.

“Thiếu gia?”

Quản gia là người già ngủ ít, sáng dậy sớm và tản bộ bên ngoài, vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy thiếu gia bọn họ xuống lầu.

Phó Đình Xuyên nhìn ông một cái, nhẹ gật gật đầu.

“Thiếu gia,” quản gia vội vàng gọi hắn lại, “Ngài khoan hẳn đi, đồ ngài đặt mấy ngày trước vừa được giao vào tối hôm qua, tôi thấy ngài và Khương thiếu gia đã trở về phòng nghỉ ngơi, nên không đến quấy rầy hai người.”

“Ngài từ từ đã.”

Quản gia chạy chậm vài bước lấy ra một cái hộp dán kín, đưa cho Phó Đình Xuyên.

Phó Đình Xuyên gật gật đầu với ông, rồi ôm hộp tiếp tục đi về phía phòng ngủ.

Hộp rất nhẹ, bên trong hẳn là không có bao nhiêu thứ, mặt trên hộp được kí tên của mình bằng bút màu vàng, nhưng hắn thật sự không nhớ ra gần đây mình đã mua thứ gì.

Vào phòng ngủ, người trên giường ngủ say.

Phó Đình Xuyên nhìn cậu một cái, ôm hộp đi phòng để quần áo.

Hắn đặt hộp ở trên mặt bàn, xé mở niêm phong, nhấc nắp hộp lên.

Trong đôi mắt đen như mực lập tức hiện lên tia tức giận tối tâm.

Ngón tay thon dài đưa vào hộp, lấy ra đôi tai thỏ lông xù, chóp tai màu hồng nhạt.

Trong rương còn có chiếc đuôi thỏ cong cong, chóp đuôi cũng là màu hồng nhạt, tuy được quấn chặt, nhưng cũng không khó nhận ra chúng dùng để làm gì.

Sắc mặt Phó Đình Xuyên âm trầm, nắm chặt tai thỏ trong tay thành một cục, bởi vì tức giận, đốt ngón tay nắm chặt đều trắng bệch.

Sao mình có thể mua thứ này?

Hắn thương cậu yêu cậu cưng cậu còn không kịp, sao lại muốn cho Khương Lạc Lạc dùng thứ đồ vật này?

Là khiêu khích sao?

Là lúc ở cùng người kia, bọn họ thường làm như vậy sao?

Cho nên gửi thứ đồ vật này qua bưu điện cho hắn, nhục nhã hắn! Lăng nhục hắn!

Giẫm đạp tôn nghiêm làm chồng Khương Lạc Lạc của hắn!

Đường cong sườn mặt căng chặt, Phó Đình Xuyên nhìn chằm chằm vào hộp đồ vật, hận không thể đốt tất cả những thứ trước mắt cho rồi!

Tại sao không đâm chết hắn ta đi!

Hắn ta vậy mà không biết sợ hãi chút nào, còn dám mơ ước vợ mình!

Ngực cấp tốc phập phồng, lửa giận nơi đáy mắt mãnh liệt, Phó Đình Xuyên ngẩng đầu, nhìn bản thân đối diện trong gương, hơi nheo mắt.

Bên môi lộ ra một nụ cười lạnh băng.

Tràn đầy áp bách sắc bén.

Trở lại mép giường nằm xuống, Phó Đình Xuyên rút gôi ôm ra rồi ôm Khương Lạc Lạc vào trong ngực của mình, ngón tay chỉnh lại tóc mai mềm mại của cậu.

Khương Lạc Lạc thuộc về nửa tỉnh nửa mê, giọng nói cực kì mềm mại, “Chồng ~”

Phó Đình Xuyên nhẹ nhàng hôn hôn trán cậu, nhẹ giọng hỏi cậu: “Chồng đã trở lại, Lạc Lạc của chúng ta vui không?”

Giọng sữa của người trong lòng ngực mềm mại, mang theo chút thì thào: “Vui ~”

Phó Đình Xuyên sờ đầu cậu, lại tiếp tục hỏi: “Lúc Lạc Lạc của chúng ta ở bên chồng, có vui không?”

Tay nhỏ Khương Lạc Lạc nhẹ nhàng đặt lên ngực hắn, ngoan ngoãn trả lời: “Vui~”

Phó Đình Xuyên rũ nửa mắt, giọng nói dịu dàng không nên lời: “Về sau chỉ có hai người chúng ta ở bên nhau, Lạc Lạc có còn vui không?”

Khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc cọ cọ bờ vai của hắn, thì thầm: “Vui ~”

Lúc này nụ cười trên mặt Phó Đình Xuyên mới rõ ràng hơn một chút, bàn tay to vuốt ve gáy người trong lòng ngực, theo lời Khương Lạc Lạc, thấp giọng nói: “Chồng tặng cho Lạc Lạc của chúng ta một món quà sẽ làm em vui, bảo bối của chúng ta, rất nhanh sẽ nhận được……”

Hắn ôm chặt người trong lòng ngực, như kẻ độc hành trong đêm ôm một viên dạ minh châu quý giá.

Phó Đình Xuyên nhướng mí mắt, trên gương mặt dịu dàng thanh tuấn hiện lên nụ cười chờ mong.

Mà cố chấp cuồng nhiệt trong mắt, cuối cùng cũng không che giấu được……

-

Sáng hôm sau, Khương Lạc Lạc ghé vào trong lòng ngực nhân cách thứ hai của Phó Đình Xuyên rầm rì làm nũng hồi lâu.

Nhân cách này của Phó Đình Xuyên tính tình tốt tính cách tốt, chuyện gì cũng thuận theo cậu, ngay cả khi cậu ăn vạ trên giường không chịu dậy, cũng sẽ không nhíu mày, mà dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành cậu thật lâu.

Khương Lạc Lạc ngồi trên mép giường, nhìn Phó Đình Xuyên nửa quỳ trên thảm mang vớ cho mình, trong lòng ngọt ngào.

Tựa như mình được hắn cưng chiều trong lòng bàn tay.

Phó Đình Xuyên mang xong vớ cho cậu, sau đó cúi người xuống hôn môi Khương Lạc Lạc, “ Hôm nay chồng còn có việc, không thể ăn cơm cùng bảo bối chúng ta, bảo bối tự mình xuống lầu ăn có được không?”

Khương Lạc Lạc nâng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu: “ Tới giữa trưa, em đến công ty đưa cơm cho anh ~”

Trong mắt Phó Đình Xuyên mang ý cười: “Được.”

Giữa trưa 11 giờ.

Khương Lạc Lạc xách theo hộp giữ nhiệt, xuống xe tại nơi cách office building của Phó Đình Xuyên 300 mét.

Cậu rất thích món kem dâu tây của tiệm Cỏ Thơm nằm sâu trong phố đang nổi tiếng trên mạng, mỗi lần đến đây đều phải mua một phần.

Vì nơi này cách đích đến không xa, nên Khương Lạc Lạc dựa theo thói quen mà xua tay để tài xế rời đi.

Mua xong kem đi ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, Khương Lạc Lạc sợ mình chắn đường của người khác, bước hai bước về phía lề đường, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên ——

Trước mắt tối sầm, mảnh vải màu đen từ phía sau che đôi mắt cậu.

Khương Lạc Lạc giãy giụa muốn gọi người đến, nhưng có người nhanh chóng bịt miệng cậu lại.

Kem dâu tây rơi trên mặt đất, hai tay bị dây thừng trói chặt.

Rồi sau đó là tiếng thắng gấp, lốp xe ô tô cọ xát mặt đường, phát ra tiếng vang chói tai.

Cửa xe bị kéo ra, cậu bị người đẩy lên xe, bước chân lảo đảo, ngã trên ghế sau ô tô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.