Trò hề vụng về này làm Phó Đình Xuyên cực kì không vui, hắn không để ý đến lời cầu xin ngăn cản của Bạch Đường, vẫn nắm tay Khương Lạc Lạc rời khỏi nhà họ Bạch.
Ném sự tức giận cùng oán hận của Bạch Đường ra sau đầu, Khương Lạc Lạc ngồi ở ghế sau của xe, phía dưới mông lót một chiếc đệm mềm, được Phó Đình Xuyên đút nước.
“Cổ họng còn đau không?”
Phó Đình Xuyên lau vệt nước bên môi cậu, dịu dàng hỏi: “Sáng sớm lúc tỉnh dậy thì đã thấy giọng em khàn rồi.”
Khương Lạc Lạc lắc đầu.
“Eo còn đau không? Khó chịu không? Có muốn tôi xoa bóp cho em không?”
Khương Lạc Lạc lại lắc đầu, nghĩ thầm khó trách Phó Đình Xuyên luôn đỡ eo cậu, thì ra là bởi vì chuyện này.
Nhưng người khởi xướng cũng không phải là Phó Đình Xuyên trước mặt, đối với sự chăm sóc của Phó Đình Xuyên hiện giờ, Khương Lạc Lạc có chút áy náy xấu hổ.
Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, Khương Lạc Lạc hét một tiếng, cả người bị nâng lên và đặt trên đùi Phó Đình Xuyên.
Bàn tay Phó Đình Xuyên đặt trên eo cậu, thần sắc nghiêm túc quan tâm: “Có đau ở đây không?”
Nói xong hắn định đem đệm mềm tới.
Khương Lạc Lạc vội vàng ngăn cản: “Không đau không đau, đã hết đau lâu rồi……”
Lúc này đối phương mới “Ừ” một tiếng, các ngón tay có khớp rõ ràng kéo áo sơ mi trên người cậu ra một chút, bàn tay to dọc theo đường cong eo trượt vào, lòng bàn tay nóng bừng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-dua-vao-my-mao-hoanh-hanh-toan-he-thong/3423900/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.