Mà ở trong mắt Cơ Trường Uyên, dải lụa đào kia có phần quen mắt, dải lụa đào dường như phảng phất một ánh nắng, ánh nắng chiếu thẳng vào trái tim hắn. Dải lụa đào dán lên đôi má trắng hồng của nữ nhân, tô điểm lên khuôn mặt thanh lệ thoát tục.
Khuôn mặt không trang điểm nhưng lại đẹp tuyệt vời, hơn tất cả ngọc ngà châu báu xung quanh.
Mai Tố Tố không nghĩ hắn đi nhanh như vậy, nàng cũng chưa kịp đi tới thỉnh an, kỳ thật trong lòng nàng cũng không định thỉnh an hắn, thâm tâm nàng muốn đình công một chút.
Nhưng mà thái độ của nàng vẫn cực kì tốt, nàng ra vẻ vô tội nghiêng nghiêng đầu, chớp mắt, mặt tươi cười: “Nhiều ngày không được gặp Vương gia, thần thiếp nhớ nhung vô cùng đành lấy trường bào để an ủi, Vương Gia chớ nên trách tội, nếu Vương Gia không thích thì thần thiếp có thể thay ngay.”
Mai Tố Tố chỉ thuận miệng bịa chuyện, nửa câu cũng không nhắc đến việc hôm trước.
Trong lòng Mai Tố Tố hiểu rõ, nàng biết dù có nói thì cũng vô dụng, nàng cũng sợ nháo loạn lại càng khiến Vương Gia chán ghét. Hiện giờ nàng được sống đã là chuyện tốt rồi đừng nói đến tư cách tranh dủng, trước mắt cứ ngoan ngoãn nghe lờim an phận thủ thường mới có thể sống lâu. Mà sống thì mới có hy vọng làm lại cuộc đời.
Tấn Vương hình như cũng nhớ tới việc trước đó nên chỉ “ừ” một tiếng rồi im lặng không nói gì, hắn ngồi xuống bên cạnh Mai Tố Tố.
Mai Tố Tố nũng nịu ôm hắn, miệng ngọt ngào nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thiep-vuong-phu/4572156/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.