“Ừ, mời nàng ấy vào đi.” Cung Tuyết Thiến dặn dò.
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân nói rồi lui ra.
“Vũ, trước tiên ngươi cứ tránh đi một lát, ta cùng quận chúa muốn nói chuyện riêng.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới lên tiếng.
“Được, vậy ta đi trước, ngày mai sẽ trở lại thăm nàng.” Mộ Dung Vũ gật đầu nói rồi xoay người rời đi, vừa lúc nhìn thấy Liễu Nhu đi tới, liền gật đầu chào nhau.
“Tâm Nghi, thương thế của muội khá hơn chút nào không?” Liễu Nhu quan tâm hỏi.
“Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn người, quận chúa.” Cung Tuyết Thiến trước sau như một, vẫn giữ nụ cười.
“Đây là con gì vậy? Thật đáng yêu.” Liễu Nhu đột nhiên phát hiện Tuyết lang đang nằm ở đó, liền đưa tay muốn sờ nó.
“Quận chú cẩn thận, nó là sói đấy.” Cung Tuyết Thiến vội vàng ngăn cản nàng ta.
“Cái gì? Nó là sói sao?” Liễu Như hoảng sợ lập tức rụt tay lại, “Nhìn nó nhỏ như vậy, chắc sẽ không làm người bị thương đâu.”
“Quận chúa, cũng không thể nói như vậy, có nhỏ đi nữa thì nó cũng là sói, là sói thì sẽ tấn công người, đừng nhìn nó hiện tại rất yếu đuối, một khi cắn người sẽ rất hung ác, tựa như con người vậy, nhìn thì có vẻ không có ác ý gì với người cả nhưng lại âm thầm muốn đẩy người vào chỗ chết.” Cung Tuyết Thiến có ý sâu xa nói.
“Nói rất đúng, biết người biết mặt không biết lòng, đây là những điều người ta thường nói.” Sắc mặt Liễu Nhu thoáng cứng ngắc, phụ họa, lời này của nàng là có ý gì? Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thiep-vi-thanh-nien/1583567/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.