Mộ Dung Trần xông vào thái y viện, rồi liền định đi vào bên trong.
“Hoàng huynh, thái y đang chẩn bệnh cho nàng, chúng ta vẫn nên đợi một lát.” Mộ Dung Vũ lập tức ngăn hắn lại.
“Thập tứ đệ, đệ nói đi, rốt cuộc sao lại thế này? Sao nàng lại bị thương? Đệ đã làm gì vậy? Không phải đệ vẫn luôn ở cạnh nàng sao?” Mộ Dung Trần dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
“Hoàng huynh, thập bát đệ muốn tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung với đệ, khi trở về vừa đúng lúc nhìn thấy một kẻ bịt mặt đang ám sát Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ cụp mắt xuống. Hắn cũng rất hối hận, vì sao lại không ở cạnh nàng?
“Vậy thương thế của nàng thế nào? Bị thương ở đâu?” Mộ Dung Trần lo lắng hỏi.
“Trên vai và ngực.” Mộ Dung Vũ nói.
“Cái gì? Ngực?” Mộ Dung Trần biến sắc, liền muốn xông vào trong phòng.
Cửa lại đột nhiên được mở ra, một thái y đi tới.
“Thái ý, nói đi, nàng thế nào rồi.” Mộ Dung Trần vội vàng bắt lấy ông ta.
Thái y hoảng sợ, lắp bắp nói: “Bẩm….bẩm Vương gia, vết thương do kiếm trên ngực nàng vẫn chưa tổn thương đến tim, nhưng mà do mất máu quá nhiều nên bị hôn mê.”
“Nói đơn giản một chút, có phải nàng không sao rồi không?” Mộ Dung Trần hỏi.
“Bẩm Vương gia, chỉ cần nàng tỉnh lại thì sẽ không sao.” Thái y thật thận trọng nói.
Mộ Dung Trần lập tức thả ông ta ra rồi xông vào gian phòng bên trong.
“Thần tham kiến Vương gia.” Thái y ở trong phòng nhìn thấy hắn đi vào liền vội vàng hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thiep-vi-thanh-nien/1583558/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.