Thấy bọn họ không nói lời nào, Cung Tuyết Thiến mới an ủi: “Thay vì hao hết khí lực đi tranh đoạt những thứ không thuộc về mình thì chi bằng hãy bảo vệ những thứ mình đang có, nếu không đến cuối cùng người đau lòng nhất, thống khổ nhất nhất định chính là bản thân mình, đi theo Vương gia không nhất định sẽ có hạnh phúc, rời khỏi hắn không nhất định sẽ không hạnh phúc. Ta chỉ nói đến thế, mọi người hãy tự thu xếp ổn thỏa đi.” Nàng nói xong liền xoay người trở vào phòng, tuy không đồng ý với nửa câu mà bọn họ nói, nhưng nàng cũng không thể nói bọn họ đã sai.
Bọn người Mai Cơ mờ mịt rời khỏi Tuyết Uyển, không nghĩ tới nàng sẽ có thái độ như vậy.
“Ta đã biết là nàng ta sẽ không đồng ý mà.” Tình Cơ nhụt chí nói, quả nhiên giống với suy nghĩ của nàng.
“Nhưng mà bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt chờ Vương gia hưu chúng ta sao? Nhưng mà ta thật không cam tâm.” Lan Cơ phẫn nộ, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn lại.
“Ngươi không cam tâm? Ai cam tâm chứ? Chúng ta phải cam tâm sao?” Vẻ mặt Mai Cơ cũng rất phẫn nộ, nàng không thể đồng ý với ý nghĩ của Mạnh Tâm Nghi được.
“Cho dù không cam tâm thì sao chứ? Bây giờ chỉ sợ chúng ta cũng chỉ có thể tận lực tranh thủ cho bản thân giống như nàng ta nói mà thôi, có lẽ nên xin Vương gia chuẩn bị cho chúng ta một trang viện.” Tình Cơ vốn tiêu cực, đã nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thiep-vi-thanh-nien/1583502/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.