Xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại, Mộ Dung Trần đưa tay ra nói: “Xuống đi, tới rồi.”
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến đặt tay lên trên tay hắn, xuống xe.
Cung nữ thái giám bên cạnh lập tức hành lễ: “Nô tì tham kiến Vương gia…Nô tài tham kiến Vương gia.”
“Đứng lên hết đi.” Mộ Dung Trần phân phó, sau đó liền cầm tay nàng rời đi.
Cung Tuyết Thiến không ngừng quan sát khắp Hoàng cung, đúng thật là rất xa hoa, chỉ có thể dùng bốn từ nguy nga lộng lẫy để hình dung.
“Tam hoàng huynh, Tâm Nghi, hai người cũng đến vấn an mẫu phi?” Giọng nói của Thập tứ Vương gia Mộ Dung Vũ đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Vũ, đã lâu không gặp, ngươi khỏe không?” Cung Tuyết Thiến rất niềm nở xoay người lại chào hỏi.
“Khỏe.” Mộ Dung Vũ nhẹ nhàng đáp lời, nhìn thấy nàng xinh đẹp như vậy, ánh mắt không nỡ rời đi, nhưng rồi lại nhìn thấy bàn tay nàng đang được hoàng huynh nắm, sắc mặt liền hơi ảm đạm.
“Mạnh Tâm Nghi, chú ý lời nói của mình. Đây là hoàng cung, phải gọi đệ ấy là Thập tứ Vương gia.” Mộ Dung Trần đột nhiên nghiêm túc cảnh cáo. Kỳ thật hắn cũng có mục đích riêng, không hi vọng nàng thân thiết với Thập tứ đệ như vậy, vừa đúng lúc mượn chuyện này để nói khéo. Hắn cũng để ý thấy sự mất mát trong đôi mắt của Thập tứ đệ, nhưng để bọn họ hiểu được thân phận của đối phương thì sẽ tốt hơn cho cả hai.
“Biết rồi, sao lại lắm quy củ thế chứ.” Cung Tuyết Thiến ương ngạnh nói.
“Thập tứ đệ, hôm nay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thiep-vi-thanh-nien/1583478/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.