Edit: tuyền xù
Khi thân binh của Lý Thư tới nói thời gian hành hình Tiết Kỳ Sơn, hai nữ tử bên cạnh y phục xốc xếch, một nữ tử trong đó còn lộ ra một phần bụng trắng bị dọa sợ đến mức oa oa kêu to: "Quân gia tha mạng, quân gia đừng đánh ta!"
"Đi qua một bên!" Binh lính chán ghét đá một cước ngã trên mặt đất, kéo cổ áo Tiết Kỳ Sơn đứng dậy, nhẹ nhàng, xem ra thân thể bị đào rỗng rồi.
Tiết Kỳ Sơn bị thân binh xách trên tay, giống như một con gà con, trong lòng lập tức hoảng sợ, la lớn: "Lý Thư, ngươi không thể đánh ta! Ta là Hoàng Thượng phái tới, ngươi không có quyền xử phạt ta!"
"Hả? Có quyền hay không có quyền, ngươi lập tức liền biết!" Lý Thư nở nụ cười âm lãnh giống như một tòa hầm băng, Tiết Kỳ Sơn lạnh từ đầu đến chân, rốt cuộc biết hắn làm thật, lại quay sang Ngụy Hổ đang đứng thẳng bên cạnh cộc gỗ: "Ngụy tướng quân, xem ở phần thượng đồng bào tình nghĩa của chúng ta, ngươi giúp ta một chút!"
Ngụy Hổ dứt khoát nhắm mắt lại, làm bộ như không nhìn thấy. Lúc nãy ông mới đi tới, Tiết Kỳ Sơn và hai nữ nhân kia điên loan đảo phượng quên hết tất cả, một bị hắn ta đè ở phía dưới, một người khác cưỡi trên người hắn ta, tình cảnh kia, dù Ngụy Hổ ông nhiều tuổi như vậy cũng chưa từng thấy qua, tinh lực hắn ta rất dư thừa, nơi nào có một chút dáng vẻ không thoải mái, người như vậy chính là một kẻ bại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thiep-lat-ban-dau-lat-vuong-gia-phuc-hac/2377814/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.