Trong viện Lục Vu, Yến Vũ Nhi trằn trọc trở mình, lại không buồn ngủ, dứt khoát lật người ngồi dậy, liền đứng dậy đi ra khỏi cửa phòng.
Ánh trăng chiếu sáng khắp sân, cái gì cũng được phủ một tầng màu trắng bạc, giống như là sương trắng trải dài đầy đất, hoa cỏ trong sân cũng được khoác lên một tầng ánh sáng mê ly, gió nhẹ lướt qua mặt, thỉnh thoảng đưa tới một mùi hương thơm dịu.
Trăng tròn treo cao lơ lửng, nhìn ánh trăng phía xa xa, ôn nhuận như nước, cứ lẳng lặng không nhúc nhích như vậy.
Đều nói trăng tròn gửi tương tư, không biết trăng sáng kiếp trước, có đúng là bánh xe chuyển động như hiện giờ không? Ba mẹ, bọn họ đang làm gì lúc này.
"Người có vui buồn lẫn lộn, trăng trong một tháng có khi tròn khi khuyết, chuyện xưa này lại đầy khó khăn!" Nàng sâu xa thở dài nói. Duyên tới duyên đi, thủy triều lên xuống, cũng không phải là muốn như thế nào thì như thế đó.
Nàng lại nghĩ đến, lão nhân râu trắng nói nàng có thể thay đổi số mạng kiếp trước, như vậy Yến thị cũng sẽ không phá sản, ba ba cũng sẽ không bởi vì chủ nợ bức bách mà nhảy lầu phí hoài bản thân mình.
Ký lai chi tắc an chi*, hi vọng bọn họ mạnh khỏe bình an. Nàng nhắm mắt lại hít sâu một hơi, từ từ thở ra, cảm thấy nỗi buồn trong lòng tiêu tán không ít, cả người cũng thoải mái hơn nhiều.
*Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cứ bình tĩnh mà đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thiep-lat-ban-dau-lat-vuong-gia-phuc-hac/2377753/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.