"Thế nào, có ai khi dễ ngươi sao?" Tiếng nói Lý Dịch lớn một chút. Điều hắn không ưa nhất chính là người khác khi dễ người nhỏ yếu, huống chi Lộng Ngọc giống như là tiểu muội muội của hắn vậy, hắn lại càng không cho phép.
Lộng Ngọc thấy hắn chợt như vậy, sợ hết hồn, vội vàng xua tay nói: "Không có không có!"
"Vậy rốt cuộc ngươi có chuyện gì?" Lý Dịch thấy nàng không lên tiếng thì có chút nóng nảy, bỗng dưng liếc thấy đồ nàng cầm trong tay, hỏi: "Đây là cái gì?"
Lộng Ngọc theo bản năng lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói: "Ách… Không có gì… Lý đại ca, Vương gia có ở đây hay không?"
"Ở đây?" Lý Dịch nhìn nàng một cái, "Đây là đưa tới cho Vương gia sao? Có muốn ta thay ngươi cầm vào không?"
Hắn nhìn ra được, hình như nàng rất sợ hãi.
Hai mắt Lộng Ngọc sáng lên: "Được, cảm ơn Lý đại ca!" Nàng dùng tay cầm bức tranh nhét vào trong ngực hắn, xoay người bỏ chạy.
Lý Dịch cầm bức tranh, buồn cười nhìn bóng dáng đã chạy xa kia, lẩm bẩm nói một mình: "Chạy trốn còn nhanh hơn thỏ?"
Hắn lắc đầu một cái, xoay người đi vào trong. Lý Thư vẫn còn đang dựa vào trên tháp nhỏ bên cửa sổ, thấy hắn đi vào, hỏi: "Là người viện Lục Vu?"
"Dạ, Vương gia!" Trên mặt Lý Dịch mang theo nụ cười, "Xem ra Yến phu nhân cũng không phải là người hẹp hòi, nếu không, lại còn đặc biệt phái người tặng đồ tới đây chứ!"
Nói xong, hắn mở bức tranh trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thiep-lat-ban-dau-lat-vuong-gia-phuc-hac/2377746/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.