"Mau nằm xuống!" Liễu Nhị phu nhân liền tranh thủ kéo chăn trên giường ra, để cho Liễu Tưởng Dung nằm vào, vội vàng dặn dò: "Nhớ, trước không cần lo những thứ khác, hôm nay là một cơ hội, con nhất định đừng ngỗ nghịch với hắn, nếu không xé rách mặt không có lợi với người nào cả!"
Liễu Tưởng Dung rưng rưng gật đầu đáp ứng, ngoan ngoãn nằm vào chăn, chờ người tới vào cửa.
"Dung Nhi, hài tử đáng thương của ta, làm sao ngươi không nghĩ thông như vậy chứ?" Còn chưa vào cửa, lão phu nhân Ngô thị liền khóc nói, Hà Diệp Hà Hoa dìu bà ta vào, đi thẳng tới bên mép giường.
"Lão phu nhân, ngài đã tới!" Liễu Nhị phu nhân run run cầm khăn trong tay giơ lên, che miệng rơi lệ nói: "Ta khuyên một chút đã thông suốt rồi, Dung Nhi không nói một câu nào, chỉ nói là vào cửa lâu như vậy, ngay cả trái tim của Vương gia cũng không giữ được, nàng không còn mặt mũi nào nữa!" Nói qua cầm khăn lụa che miệng anh anh khóc nức nở, "Con ta mạng khổ, chỉ vì một lòng say mê, còn không bằng đón trở về, cũng không muốn nhìn nàng chịu nổi khổ bực này!"
Ngô thị vừa nghe, không thể như vậy được! Liễu gia là nương gia thái tử phi, tương lai chính là nương gia hoàng hậu, sao có thể dễ dàng đắc tội? Vội vàng thân thiết ôm lấy tay Liễu phu nhân nói: "Thân gia đừng đau buồn, Dung Nhi là một nữ tử tốt, là tiểu tri kỷ của Lão bà tử ta. Chẳng qua là Thư Nhi nhớ chuyện chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thiep-lat-ban-dau-lat-vuong-gia-phuc-hac/2377718/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.