Chương trước
Chương sau
Quãng thời gian công nương điện hạ mang thai quả nhiên vất vả hơn người thường rất nhiều, khiến ai trong lâu đài cũng phải lo lắng.

Nhưng người vất vả nhất ở đây là không phải là nàng mà lại là phu quân yêu dấu của nàng - đại công tước Anselm Creseent.

Eirlys dường như vẫn sống rất khỏe tốt dù cho là ba tháng đầu hay chín tháng cuối. Nàng không nôn nghén, không kén ăn, không chuột rút, càng không có triệu chứng cảm xúc thất thường mà các sản phụ bình thường nên có.

Nhưng chồng của nàng, ngài đại công tước lại dính tất cả các triệu chứng không chật miếng nào. Thật không hiểu nổi là rốt cục đứa bé đang trong bụng người nào nữa. Đáng lý ra nàng phải là người được lo lắng chăm sóc, nhưng giờ Eirlys lại phải vác bụng bầu chăm sóc an ủi chồng của mình.

Nhớ lại ba tháng đầu mang thai, Eirlys lại đau lòng vô cùng khi nhìn thấy Anselm bởi vì bị nôn nghén, chán ăn mà gầy đến hốc hác cả hai gò má.

Đại pháp sư và á thần Daniel đều ở lại phương Bắc để quan sát tình hình sức khỏe cho nàng cũng khá bất lực trước chuyện này. Đừng nói đến các bác sĩ kinh nghiệm dày dặn nhất của đế quốc, mà ngay cả bọn họ sống từng nấy năm cũng chưa bao giờ thấy được chuyện kỳ lạ kiểu này trước đây cả. Hiển nhiên cũng chẳng thể giúp ích gì cho vợ chồng bọn họ.

Đại công tước cũng không cảm thấy đó là phiền hà khó chịu gì, ngược lại hắn cảm thấy may mắn vì bản thân có thể chịu khổ thay nàng. Nếu Eirlys cũng bị hành hạ bởi những triệu chứng này giống hắn, Anselm chắc chắn sẽ tức giận đến nổi không muốn đứa trẻ này mất. Cũng may vẫn trong khả năng hắn chịu đựng được, chẳng có gì vất vả cả.

Nhưng những suy nghĩ này của đại công tước này cũng chẳng thể kéo dài được lâu cho gần đến cuối thai kỳ, người mắc chứng âu lo tiền sản cũng là hắn nốt. Việc này thì đúng còn kinh khủng hơn để một người phụ nữ mắc chứng âu lo tiền sản này.

Cứ bắt đầu đến giữa đêm khi Eirlys tỉnh giấc vì khát nước, đập vào mắt lại chính là gương mặt tiều tụy đến đáng thương của chồng mình cứ hai hàng lệ ngồi thui thủi một mình trong bóng tối chỉ vì nghĩ rằng nàng sẽ không cần hắn nữa, không yêu hắn nữa.

Mặc cho Eirlys hết nước giải thích hay an ủi hết nước, tình trạng cũng không thể khấm khá hơn và còn kéo dài đến gần một tháng.

Công nương điện hạ tuy vận cũng rất kiên trì với các triệu chứng của chồng với một hy vọng mãnh liệt rằng sau khi hạ sinh đứa trẻ nhất định có thể nhìn thấy lại gương mặt tuấn tú tràn đầy sức sống cùng sự vui vẻ của chồng mình sau quãng ngày đen tối.

Nhưng không! việc chấm dứt của việc tồi tệ này lại bắt đầu bằng một việc tồi tệ khác, tiền sản đã vậy hậu sản chắc cũng không thể khấm khá được hơn.

...



Ngày Eirlys được đưa vào phòng sinh, vì cơn đau truyền đến vấn trong khả năng chịu đựng được của nàng. Eirlý bởi vậy mà phải bình tĩnh nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt. Nàng vô cùng bất lực đưa tay day trán, vừa đẻ vừa trấn an ông chồng ám ảnh nặng bởi giấc mơ nàng sảy thai vài hôm trước.

"Đại công tước em không sao cả, chàng không thể nghe lời ra ngoài một chút được sao?"

Eirlys một hôi nhễ nhại cố gắng không tức giận, nhẹ nhàng khuyên bảo Anselm ra ngoài chờ mình. Phòng sinh lắm người nhiều tay, hắn ở bên trong ngoại trừ thêm vướng tay chân thì chẳng được ích lợi gì, không bằng đợi bên ngoài.

Đại công tước ngồi bên cạnh giường, mặt mày tái mét lắc đầu không đồng ý. Mồ hôi lạnh túa ra mỗi lúc một nhiều, hắn lại càng nắm chặt lấy tay nàng không chịu rời đi.

Cả đời này, một kẻ được coi là chiến thần dũng mãnh nhất của lục địa như Anselm, chưa bao giờ căng thẳng sợ hãi trước bất kỳ trận chiến nào. Vào giờ phút này toàn bộ sự căng thẳng trong cuộc đời đại công tước hiển nhiên chỉ sử dụng vào giờ phút vợ đi đẻ mà thôi.

Eirlys nhìn chồng, cố gắng nhẫn nhịn việc muốn bật cười của mình lại. Người đàn ông của nàng lại có thể có những lúc đáng yêu như vậy cơ chứ, rõ ràng nàng mới là người sinh nhưng lại thong thả bình tĩnh hơn cả chồng mình.

"Eirlys! Nàng sẽ không bỏ lại ta một mình chứ?" Anselm lo lắng hỏi, nhìn cái bụng lớn không ngừng cử động của nàng mà kinh hãi. Đứa con xấu xa của hắn đang muốn xé toạc bụng mẹ mình mà chui ra sao?

Đại công tước càng nghĩ càng thấy sợ, nàng đau ở trong bụng hắn đau ở trong tim, khổ sở nàng phải nhận phóng đại trong tim hắn hắn phải nhân lên mấy lần. Anselm nhất quyết ở lại nhìn chằm chằm nàng bằng hai con mắt đỏ hoe.

"Không đâu, em sao có thể bỏ lại chàng và con được chứ, chúng ta nhất định sẽ sống hạnh...A!" Cơn đau lớn bất ngờ truyền đến chặt đứt đi lời an ủi dở dang của nàng, cùng lúc này tiếng thông báo của bà đỡ cũng vang lên.

"Công nương, cổ tử cung đã mở đủ rộng rồi ạ, xin người hãy cố gắng giữ khí lực dùng sức đi ạ..."

Đứa trẻ sắp ra ngoài, cơn đau từ thắt lưng cùng xương chậu truyền đến càng rõ ràng hơn, sức mạnh của bản thân như bị chút sạch. Eirlys cắn chặt rằng cố gắng rặn đẻ, bàn tay cũng bắt đầu siết chặt lấy tay của đại công tước khiến hắn cũng có thể cảm nhận được đau đớn. Anslem hoảng sợ lớn tiếng ra lệnh với một nữ hầu.

"Mau...mau cho mời ngài Daniel vào đây."

Rất nhanh sau đó Daniel cũng đi vào, anh vội tiến tới chỗ Eirlys dùng tay của mình kiểm tra thần lực của con bé trước. Đúng là thần lực của Eirlys đang có dấu hiệu suy kiệt nhưng vẫn trong khả năng con bé có thể không chế được, Eirlys mạnh mẽ hơn mẹ con bé rất nhiều. Có vẻ như lần này sẽ thuận lợi hơn lúc đó.

Ánh sáng bất ngờ phát ra từ bàn tay của Daniel, thần lực màu xanh của anh nhanh chóng được truyền vào cơ thể của Eirlys làm dịu bớt đi sự đau đớn sắp vượt sức chịu đựng của nàng.



...

Và sau hơn 53 tiếng vật lộn giữa sự sống và cái chết, tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ cũng vang lên. Tiểu công nương sinh ra vào sớm bình minh dưới ánh dương rực rỡ ấm áp đầu tiên của mùa đông ở phương Bắc như mang theo điểm báo vô cùng tốt lành.

"Chúc mừng điện hạ, chúc mừng công nương, là một tiểu công nương xinh đẹp khỏe mạnh."

Bà đỡ mừng rỡ thông báo, đem đứa bé đỏ hỏn khỏe mạnh trong tay lau sạch máu bằng nước ấm bọc vào chăn ấm.

Đứa bé được chao đến cho đại công tước, Anselm nhìn đứa trẻ nhăn nheo bé nhỏ trong vòng tay của mình không biết lên mừng hay nên khóc. Eirlys cuối cùng cũng bình an sinh ra đứa nhỏ, nàng và hắn dung mạo đều không tệ nhưng sao nó lại xấu như thế này. Eirlys liệu có vì mà buồn tủi hay không, đứa trẻ vợ hắn dùng cả sinh mạng để sinh ra lại nhăn nheo như một con khỉ đỏ xấu xí như vậy.

Nữ hoàng bên ngoài nghe thấy tiếng thông báo mọi mệt mỏi của sự chờ đợi cũng tan biến hết, nàng cùng hoàng thân và đại pháp sư vội vã tiến vào. Ai cũng một vẻ vui mừng trước sự ra đời an toàn của tiểu công nương, chăm chú nhìn sinh linh bé nhỏ được bọc cẩn thận trong tay đại công tước.

"Anselm, con đâu?" Eirlys dù rất mệt mỏi nhưng gắng gượng vội vã muốn xem mặt đứa con đầu tiên của mình.

Anselm ấp úng không nói lên lời, dường như đã rất khắc chế bi ai đối với diện mạo con gái mà đặt con bé nằm xuống bên cạnh nàng.

"Eirlys à, nàng nhìn thấy không được khóc, con bé..." Quá xấu, xấu đến mức hắn có chút không muốn nhận.

Eirlys chẳng còn tâm tư đâu mà nghe hết lời đại công tước nói, toàn bộ sự tập chung đều chỉ dành cho sinh linh bé nhỏ nằm bên cạnh mình. Đó là con của nàng! đứa con nàng hoài thai chín tháng mười ngày mới sinh ra, là máu thịt tách ra từ cơ thể nàng. Trải nhiệm kỳ diệu như vậy nàng chưa bao giờ được cảm nhận qua, đau đớn nhưng cũng rất hạnh phúc.

Nàng cận thận nắm lấy bàn tay bé nhỏ còn đỏ hỏn của bé con, trái tim như muốn tan chảy. Nước mắt hạnh phúc còn chưa kịp rơi xuống người đã bất tỉnh...

"Eirlys!"

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.