Gia đình Lương Thừa An ở Bình Thành đến mùng ba Tết rồi về Kinh Thị trước, Giang Kiều thì ở nhà tới mùng 8.
Một ngày trước khi quay về trường, Giang Kiều chính thức nói chuyện rõ ràng với Tập Thiến về chuyện của mình và Lương Thừa An, lúc ấy Tập Thiến đang ở thư phòng xem kế hoạch của trường học năm nay, nghe được lời cậu nói, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
“Mẹ cho rằng thái độ của mẹ đã rất rõ ràng.” Bà nói, “Con hẳn là cũng hiểu được ý của mẹ.”
Giang Kiều đương nhiên biết thái độ của bà, cũng hiểu ý của bà, sở dĩ vẫn luôn chủ động không nhắc đến, là không muốn tranh cãi với bà vào dịp lễ Tết thế này.
Nhưng tóm lại vấn đề vẫn phải giải quyết.
“Con hiểu.” Giang Kiều bình tĩnh nói, “Nhưng thực xin lỗi, con không thể nghe lời.”
Tập Thiến nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên mỉm cười một chút, buông cuốn sổ kế hoạch trong tay xuống: “Không thể nghe lời ư? Giang Kiều, con là đang tỏ rõ lập trường cho mẹ thấy nhân dịp trước khi rời khỏi đây sao?”
Giang Kiều lắc đầu: “Không phải tỏ rõ lập trường, con chỉ là muốn nói chuyện với mẹ.”
“Nói chuyện gì?” Tập Thiến dù bận vẫn ung dung nhìn cậu, “Nói con làm như thế nào đang yên đang lành đột nhiên thích một người con trai? Hay là nói con và Lương Thừa An đã bắt đầu từ mấy tháng trước?”
Giang Kiều không phản bác bà, đội trưởng Chu của đồn công an đã nói với cậu, Tập Thiến có đi tìm ông ấy để xem những tấm ảnh chụp lén cậu và Lương Thừa An kia.
Giang Kiều cũng không ngạc nhiên về chuyện này, Tập Thiến luôn có thói quen kiểm soát cậu.
Cậu không nói lời nào, Tập Thiến cho là cậu thừa nhận, lông mày dần dần nhíu lại: “Giang Kiều, mẹ cho rằng con chỉ là nhất thời hứng khởi, con đừng nói với mẹ là con nghiêm túc, mẹ đã nói là mẹ không đồng ý chuyện này.”
Trong ấn tượng của Giang Kiều, Tập Thiến đã từng dùng lời nói, hoặc thông qua thái độ để biểu đạt sự “Không đồng ý” rất nhiều lần đối với cậu.
Khi còn nhỏ trên đường về nhà cậu nhìn thấy những đứa trẻ cùng khu nhà chơi trượt patin, liền quấn lấy Tập Thiến đòi mua cho mình, Tập Thiến không đồng ý, cho rằng chuyện đó sẽ chậm trễ thời gian luyện múa của cậu.
Năm đó trường dạy múa bị tố cáo, phụ huynh đến trường học gây náo loạn, cậu bị doạ sợ muốn bỏ khiêu vũ, Tập Thiến không đồng ý.
Khi bạn học đi trại hè cậu muốn đi theo, Tập Thiến không đồng ý, cảm thấy chuyện đó chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Khi cậu muốn đi Kinh Thị, muốn làm học trò của Ngụy Dĩnh, Tập Thiến vẫn là không đồng ý, cuối cùng giằng co hơn hai tháng, lúc cậu đạt được giải quán quân trong một cuộc thi thiếu niên nào đó, Tập Thiến mới xuống nước.
Những việc tương tự còn rất nhiều, thời thơ ấu của cậu ngoại trừ khiêu vũ không có thứ gì khác.
Trong rất nhiều chuyện, Giang Kiều không muốn phản đối Tập Thiến, một là từ nhỏ đến lớn đã quen nhẫn nhịn và thỏa hiệp, hai là cậu thật ra cũng không có thứ gì đặc biệt ham muốn, con đường khiêu vũ này cho dù ngay từ đầu không phải là lựa chọn của cậu, nhưng đúng là cậu cũng đã từng vì nó mà có được rất nhiều niềm vui và sự thỏa mãn.
Lúc nhỏ muốn từ bỏ khiêu vũ, chủ yếu là bị thúc đẩy bởi cảm xúc sợ hãi, cho đến khi cậu trưởng thành, bắt đầu suy nghĩ về nhiều thứ hơn, cậu lại phát hiện cho dù từ bỏ khiêu vũ, cậu cũng không có việc gì khác muốn làm hơn, thế là dưới tình huống mờ mịt như thế, cứ tự nhiên mà đi về phía trước dưới sự thôi thúc của Tập Thiến như mọi khi.
Lương Thừa An xuất hiện là một chuyện ngoài ý muốn, đối phương thoạt nhìn như ôn hòa lễ độ nhưng thật ra mạnh mẽ, phá vỡ được nội tâm kháng cự người khác từ xa ngàn dặm của cậu, chiếm một vị trí trong thế giới trống trải và cằn cỗi của cậu.
Giang Kiều biết ban đầu mình trêu chọc Lương Thừa An xác thật là nhất thời hứng khởi, nhưng ý định muốn ở bên anh ấy hiện giờ lại không phải.
Cậu biết rõ, Lương Thừa An không giống với chuyện muốn học trượt patin, muốn đi trại hè lúc còn nhỏ, những chuyện đó đều là quá khứ, đều là những “Hứng khởi” có thể dễ dàng tử bỏ dưới sự “Không đồng ý” của Tập Thiến.
Chỉ có Lương Thừa An, cho dù dưới tình huống Tập Thiến không đồng ý, vẫn kiên định ý muốn nắm tay cùng nhau đi tới tương lai.
Bất kể là động tác nhíu mày, hay giọng điệu lãnh đạm, đều là điềm báo Tập Thiến đang tức giận, Giang Kiều đã từng nhìn thấy rất rất nhiều lần, cũng đã thỏa hiệp rất rất nhiều lần, nhưng lần này cậu sẽ không lùi bước, nhìn thẳng vào mắt Tập Thiến: “Con là nghiêm túc, không phải nhất thời hứng khởi, cũng không phải đi tìm sự kích thích, con thích Lương Thừa An, cho nên muốn ở bên anh ấy.”
Trong giới khiêu vũ này, tình yêu đồng tính cũng không hiếm gặp, Tập Thiến cũng từng gặp rất nhiều, có vài người thậm chí còn lợi dụng phương diện tính hướng này đi tìm sự kích thích để đột phá bình cảnh.
Lương Thừa An cho dù là gia thế hay là điều kiện bản thân đều cực kỳ ưu tú, bà không phủ nhận đó là một lựa chọn rất tốt để yêu đương, nhưng không có nghĩa là Giang Kiều có thể lựa chọn người này.
Từ khi biết chuyện của Giang Kiều và Lương Thừa An cho tới nay, Tập Thiến vẫn luôn nhẫn nại, bà không phải không tức giận, chỉ là vào tình huống lúc ấy, làm một người mẹ, bà đặt sự tức giận của mình ra sau sự an nguy của Giang Kiều.
Sau đó Lương gia rời khỏi Bình Thành, thời gian đó Giang Kiều cũng ngoan ngoãn nghe lời không đi ra ngoài tìm Lương Thừa An, bà cho rằng chuyện này đã dừng lại ở đây, nhưng không ngờ Giang Kiều nói rằng cậu là nghiêm túc.
Một loạt những lời nói này, thành công khơi dậy cơn tức giận bị đè nén kia của Tập Thiến: “Thích? Con mới bao lớn, nói thích gì chứ? Thích là thứ không đáng giá nhất trên thế giới này!”
“Vậy thứ gì mới là đáng giá? Danh và lợi sao?” Giang Kiều hỏi lại.
Sắc mặt Tập Thiến tối sầm lại, kêu lên một tiếng cảnh cáo: “Giang Kiều!”
Nhưng Giang Kiều không sợ, vốn dĩ cậu cảm thấy không cần phải tranh luận nhiều về vấn đề này, bởi vì câu trả lời là hiển nhiên, ngoại trừ đổ thêm dầu vào lửa thì chẳng có tác dụng gì, ý định ban đầu của cậu cũng không phải là muốn cãi nhau với Tập Thiến, cãi nhau không giải quyết được vấn đề gì.
Nhưng có vài việc, không thực sự lôi ra thì sẽ không bao giờ có cách giải quyết.
Giang Kiều hỏi Tập Thiến: “Vì sao mẹ không đồng ý vậy?”
“Cái này còn phải hỏi sao?” Tập Thiến bị cậu chọc giận tới bật cười, “Lương Thừa An điều kiện có tốt đến đâu, thì nó cũng là một đứa con trai!”
Giang Kiều: “Trong cái giới này của chúng ta, tình yêu đồng tính cũng không hiếm.”
“Thì sao? Tình cảm giữa hai đứa con trai thì có thể kéo dài được bao lâu?” Tập Thiến không phủ nhận cũng không thừa nhận, nói, “Lại nói, xã hội căn bản sẽ không công nhận bọn họ, chẳng qua là lừa mình dối người thôi.”
“Nhưng tình cảm lâu dài, cũng không phải được đo lường dựa vào việc hai bên là đồng tính hay dị tính.” Giang Kiều bình tĩnh phản bác, “Cho dù xã hội công nhận, cũng không đại biểu cho điều gì, tỷ lệ ly hôn cao hiện nay là minh chứng rõ nhất, không phải sao?”
Tập Thiến bị cậu nói mà cứng họng, ngón tay bực bội gõ gõ trên mặt bàn, nhíu mày nhìn cậu: “Con quyết định muốn đối nghịch với mẹ phải không? Lấy tương lai của con ra để đùa giỡn hả?”
“Con không có ý đối nghịch với mẹ.” Giang Kiều phủ nhận, khó hiểu hỏi bà, “Con không rõ tại sao mẹ lại cảm thấy con và Lương Thừa An ở bên nhau sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con, anh ấy không hề ngăn cản việc khiêu vũ, con cũng chưa từng trễ nãi vì anh ấy.”
Tập Thiến đã gặp rất nhiều diễn viên múa bị tình cảm ảnh hưởng, những người này gồm bạn học, đối thủ, học sinh của bà, trong số những người này có yêu đương dị tính, cũng có yêu đương đồng tính, rất nhiều người lúc đầu cũng thề thốt son sắt nói là sẽ không ảnh hưởng đến mình, nhưng sau đó tình cảm đến lúc sâu đậm lại không kềm chế được bản thân.
Bà thật ra không thèm quan tâm Lương Thừa An là nam hay nữ, nhưng Giang Kiều không thể bước vào vết xe đổ của những người đó.
Bà cũng không muốn nói nhiều đối với sự biện giải của Giang Kiều, chỉ nói: “Bây giờ con còn nhỏ, nhìn cái gì cũng mới mẻ, mẹ có nói với con nhiều thế nào con cũng không nghe vào đầu. Con chỉ cần nhớ rõ, con là con trai duy nhất của mẹ, mẹ sẽ không hại con, mọi việc mẹ làm cho con đều vì con là được.”
Nói tới đây, bà rõ ràng không có ý định tiếp tục cuộc nói chuyện, một lần nữa cầm cuốn sổ kế hoạch trên mặt bàn lên.
Giang Kiều nghe thấy một câu “vì con” này, cảm giác bất lực tích luỹ nhiều năm trong lòng chợt ập đến.
Có một câu châm ngôn gọi là ‘Cha mẹ yêu con, sẽ vì thế mà tính kế lâu dài’.
Cậu rất sẵn lòng tin tưởng mọi chuyện Tập Thiến làm cho cậu là xuất phát từ việc yêu thương cậu, phần yêu thương này nặng bao nhiêu tạm thời không đề cập tới, nhưng cậu không muốn bởi vì tình yêu của Tập Thiến mà phụ bạc tình yêu của Lương Thừa An.
Có lẽ Tập Thiến nói rất đúng, trên thế giới này rất nhiều thứ đều không thể lâu dài, tình cảm lại càng như thế, nhưng cậu không muốn ngay cả nỗ lực cũng không thử đã từ bỏ tình cảm chân thành mà Lương Thừa An dâng bằng cả hai tay đến trước mặt mình.
Có vài nói câu nói đã chôn dưới đáy lòng thật lâu, vẫn luôn không có cơ hội thích hợp để nói, bây giờ suy nghĩ, vẫn là quyết định nói thẳng: “Chúng ta đánh cuộc đi.”
Bàn tay đang lật sổ của Tập Thiến chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cậu một lần nữa: “Cái gì?”
Giang Kiều nói rành rọt từng câu từng chữ: “Diễn viên chính hàng đầu của Đoàn múa ba lê Trung ương.”
Tập Thiến sửng sốt, Giang Kiều tiếp tục nói: “Con không muốn suy nghĩ câu nói ‘vì tốt cho con’ trong miệng của mẹ là vì tương lai của con nhiều hơn, hay là vì lý tưởng của mẹ nhiều hơn. Nhưng con bằng lòng nỗ lực, chúng ta đánh cuộc đi, mẹ.”
Khi đối mặt với Giang Kiều, Tập Thiến bị chinh phục bởi sự quyết tâm và kiên định trong mắt cậu, sau một lúc lâu mới nghe được mình hỏi: “Đánh cuộc cái gì?”
“Đánh cuộc trước tuổi 25 con có thể trở thành diễn viên chính hàng đầu của Đoàn múa ba lê Trung ương hay không.”
Cho đến khi Giang Kiều rời khỏi thư phòng, Tập Thiến vẫn còn hơi thẫn thờ.
Ngồi một mình yên tĩnh hồi lâu, bà kéo ngăn bàn ra, lấy một quyển album từ trong đó, mở ra.
Album là những tấm hình chụp lúc bà còn trẻ, khi đó bà vẫn chưa bị chấn thương, trên sân khấu luôn luôn là dáng vẻ tràn đầy hăng hái, không giống bây giờ, động tác khó một chút là không thể hoàn thành.
Bà vuốt ve từng tấm ảnh này, giống như lật lại những mảnh vụn ký ức của những năm tháng ấy, lật tới tấm ảnh cuối cùng, ở đó viết một hàng chữ bằng nét bút thanh tú —— “Đứng đầu Đoàn múa ba lê Trung ương”.
Đó là giấc mơ mà bà lúc trẻ, đã từng viết ra, mỗi một giọt mồ hôi, mỗi một giọt nước mắt bà để lại, đều là vì vị trí này.
“Bộp ——”
Gấp thật mạnh cuốn album lại, Tập Thiến hít một hơi thật sâu, kiệt sức đè xuống cảm giác chua xót sắp tràn ra khỏi khoé mắt.
Hôm sau.
Tập Thiến đưa Giang Kiều ra sân bay, đến trước cửa bà hỏi Giang Kiều đồ đạc đều đã mang đầy đủ chưa, Giang Kiều nói đã mang đủ.
Trên đường ra sân bay, hai người đều không nói chuyện, cũng không nói đến việc đánh cuộc tối hôm qua.
Đến sân bay, Giang Kiều đi làm thủ tục check in, nói với Tập Thiến: “Vậy con đi vào, ngài chú ý thân thể.”
“Ừ.” Tập Thiến gật đầu, “Đi vào đi.”
Giang Kiều đẩy hành lý đi về hướng cổng kiểm tra an ninh, xếp hàng theo dòng người, đến khi cậu qua bên kia, quay đầu lại thì nhìn thấy Tập Thiến vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cậu nhớ tới tối hôm qua sau khi rời khỏi thư phòng, đèn thư phòng thật lâu không tắt, mãi không thấy bóng dáng Tập Thiến đi ra.
“Xin chào, làm phiền đi tới trước một chút.”
Bên cạnh có người nhắc nhở, Giang Kiều phục hồi tinh thần lại, vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá.”
Cậu không đi tới phía trước, mà là tránh sang một bên, rời khỏi hàng kiểm tra an ninh đi đến chỗ Tập Thiến.
Tập Thiến thấy cậu đi rồi quay lại, tưởng có thứ gì quên mang theo: “Sao vậy? Làm rơi thứ gì ——”
Câu nói của bà đột nhiên im bặt vì cái ôm bất ngờ của Giang Kiều.
“Đó không phải chỉ là giấc mơ của mẹ, cũng là giấc mơ của con.” Giang Kiều nói bên tai bà, “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ làm được, mẹ không cần lo lắng.”
Cái ôm vừa dịu dàng vừa kiên định, lời bảo đảm vừa vang dội vừa mạnh mẽ, khiến nỗi chua xót bị đè nén tối hôm qua của Tập Thiến trong nháy mắt như nước vỡ bờ, trước khi bà nhận ra thì đã rơi lệ.
Bà lặng lẽ lau nước mắt ở nơi Giang Kiều không nhìn thấy, đưa tay vỗ vỗ lưng Giang Kiều, cố hết sức làm như không có việc gì nói: “Đi đi.”
Giang Kiều một lần nữa xếp hàng kiểm tra, sau khi lên máy bay lần lượt gửi tin nhắn cho Tập Thiến và Lương Thừa An.
Một tiếng rưỡi sau, máy bay đáp xuống sân bay Kinh Thị, Giang Kiều vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy Lương Thừa An đến đón ở bên ngoài.
Sau khi về trường, Giang Kiều tiếp tục vùi đầu tập luyện vở《Xuân chi thần》, mỗi ngày thời gian dành choviệc luyện múa, so với trước đó chỉ có hơn chứ không kém.
Trải qua ba lần diễn tập, rốt cuộc chào đón hội diễn Xuân Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]