Nhưng lời nói của Mộ Nam Kiều không hề đáng tin chút nào, tay Lộc Kỳ mỏi lắm rồi, cậu nhịn không được mà nhỏ giọng thì thầm oán trách: "Sao anh chậm thế......"
Mộ Nam Kiều hôn cậu, khẽ dỗ dành, nói lập tức xong ngay.
Dỗ một lúc lâu, cuối cùng tính tình tốt của Lộc Kỳ cũng muốn mất hết, hắn mới không tình nguyện mà kết thúc.
Lộc Kỳ hít mũi, cậu lăn ra khỏi lồng ngực Mộ Nam Kiều, còn không quên kéo quần lên, xốc chăn chui vào.
Mộ Nam Kiều đuổi theo cậu, hắn ôm lấy cuộn chăn, một lòng thỏa mãn mà hôn lên đỉnh đầu của cậu.
Lộc Kỳ rúc cả đầu tóc vào trong chăn, bối rối nói: "Anh nói chuyện không giữ lời gì hết, em không cho anh hôn nữa."
"Bảo bối, em nói chuyện có lý chút....." Mộ Nam Kiều dở khóc dở cười, "Cái này không phải chuyện anh có thể khống chế được....."
Chăn nhúc nhích vài cái, một bộ quần áo ngủ màu xanh đậm và quần lót tứ giác màu đen bị ném ra ngoài, Lộc Kỳ quấn chăn càng chặt hơn, tiếp tục rầu rĩ nói: "Anh đi giặt sạch sẽ đi, còn cả của anh nữa, đều phải giặt sạch sẽ, không được để người khác phát hiện ra."
Thật ra Mộ Nam Kiều còn muốn rèn sắt khi còn nóng, lại tới thêm một lần, nhưng Lộc Kỳ đang hơi giận, nếu như hắn không đem chứng cứ tiêu hủy sạch sẽ thì hắn sẽ không được lên giường nữa, vì thế hắn đành phải lấy một cái quần lót khác đặt ở mép giường, còn mình thì đem quần áo đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-the-than-bi-bach-nguyet-quang-bat-di-roi/3388535/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.