Chương trước
Chương sau
Thái y ở bên kia còn đang vội vàng chạy tới, Bạch Quả lại dâng lên một trận nôn khan, nôn gần nửa ngày mới ngừng lại. Cái mùi than chì nơi chóp mũi nhạt đi, lồng ngực ngửi được mùi hoa thanh đạm trong viện, cơ thể liền thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tạ Lâm đứng ở phía sau Bạch Quả, đáy mắt không áp chế được lo lắng, hắn kêu cung tì lấy nước, Bạch Quả cầm lấy súc miệng.
"Mới nãy đột nhiên muốn nôn......" Bạch Quả chỉ cho là mình ăn trúng đồ không nên ăn, buồn bực nghĩ lại hôm nay cậu ăn cái gì không đúng, nhưng đồ ăn trong tiểu yến của Bảo phi đều toàn là mới và sạch sẽ, nếu không phải là người chuẩn bị thức ăn có vấn đề, Bạch Quả trấn an suy nghĩ của mình, không có khả năng.
Suy nghĩ sâu xa, thần sắc Tạ Lâm khẽ nhúc nhích, tiến lên đỡ lấy cánh tay cậu, hạ thấp thanh âm, tựa như dỗ dành trấn an nói: "Về phòng nghỉ ngơi một chút nhé?"
Bạch Quả gật đầu, nhưng mới vừa bước vào trong phòng, bức hoạ cuộn tròn đặt trên bàn tản ra mùi than chì lại làm dạ dày cậu không thoải mái, đuôi lông mày nhăn lại, cậu đè xuống sự không thoải mái này, che lại chóp mũi, nói: "Điện hạ, trước tiến kêu người cất bức họa đi."
Tạ Lâm bất đắc dĩ mà liếc cậu một cái, chỉ cho là thân thể Bạch Quả không thoải mái, nhưng vẫn còn thương nhớ giá trị của bức họa, đành phải sai người đem bức họa bỏ vào đáy hòm sau phòng.
Cửa sổ trong phòng mở ra, mùi mực chưa khô đã được gió nhanh chóng thổi đi, Bạch Quả ngồi ở trên giường thử thăm dò, từ từ bỏ cái tay đang che mũi ra, sau khi không ngửi thấy mùi hương làm cậu khó chịu, thân thể rất nhanh trở nên dễ chịu.
Trong lòng cậu nghi hoặc, nửa dựa vào ngực Tạ Lâm, còn không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, nhĩ thiến dường như rất lâu rồi không có động tĩnh đột nhiên phát ra hơi nóng, trực tiếp làm ấm đỏ vành tai cậu.
"Ôi tiểu tổ tông của tôi!" Hệ thống ở trong đầu Bạch Quả vừa lên tiếng, là xả một trận ai oán.
Thanh âm này làm Bạch Quả không nhịn được dựng thẳng lông tơ trên cánh tay: "Thần tiên hệ thống?"
Hệ thống nói: "Là tôi, ôi tiểu tổ tông của tôi ơi, ngài tưởng tôi không có?"
Bạch Quả trầm mặc một lát: "...... Không có."
Nói thật ra, từ khi cậu tới hành cung tránh nóng thì ngày nào cũng có khách đến, nên rất lâu rồi không nhớ tới thần tiên hệ thống. Huống hồ thần tiên hệ thống hết lần này đến lần khác chơi trò mất tích, cho nên một khi đối phương trầm mặc, Bạch Quả cho rằng nó có việc rời đi, vì thế cũng không có quá nhiều rối rắm.
Hệ thống cực kỳ bi ai khó tự mình: "Tôi đau lòng mất thôi."
Bạch Quả sờ sờ vành tai nóng lên, đang có chút không biết phải làm sao để an ủi thần tiên hệ thống đột nhiên khổ sở, liền cảm thấy bàn tay ấm áp của Tạ Lâm lướt qua bên tai mình, cùng lúc đó âm thanh trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu cậu: "Sao vậy, lại khó chịu sao."
Bạch Quả "Ưm" một tiếng, bởi vì nhĩ thiến mà vành tai trở nên nóng chợt lướt qua cảm giác mát lạnh, thần tiên hệ thống dường như nghe thấy tiếng Tạ Lâm nên co rúm lại một chút, nói cũng không nói, trực tiếp trốn ở nơi sâu nhất trong đầu Bạch Quả.
"Không khó chịu, chỉ là có chút khó chịu." Dụi dụi mắt, Bạch Quả lộ ra chút mệt mỏi.
Tạ Lâm sờ sờ đuôi lông mày cậu: "Vậy nhắm mắt nghỉ đi."
Bạch Quả nhéo góc áo hắn, đáy mắt hàm chứa chút sương mù, thanh âm nho nhỏ nói: "Điện hạ nằm với em không?"
Khóe miệng Tạ Lâm hơi cong lên, lại không nằm xuống cùng cậu, chỉ nhẹ dỗ nói: "Ngoan, ngủ đi."
Trong mắt Bạch Quả có chút không thỏa mãn, lại không thắng được cơn mệt mỏi, mơ màng một chút là đã ngủ. Tạ Lâm thấy cậu ngủ say, sắc mặt hơi nhu hòa trở nên lãnh ngạnh một ít, ngón tay như có như không mà trêu chọc nhĩ thiến bằng ngọc trên lỗ tai của Bạch Quả, làm như không chút để ý.
Trong không khí, nhĩ thiến vốn là vật chết lại phảng phất như có sinh mệnh, run run rẩy rẩy, vừa sợ vừa nhát gan.
Giống như trước mặt có một người đang đứng, Tạ Lâm nhàn nhạt mở miệng: "Trước đó là chuyện gì, tại sao lại biến mất lâu như vậy?"
Hệ thống nhĩ thiến thầm nghĩ vị gia chủ này cũng thật không dễ chọc, nơm nớp lo sợ mang theo chút ủy khuất mà nói: "Ngài, là ngài kêu tôi che chở chu toàn cho tiểu chủ tử......"
Tạ Lâm nhíu mày: "Có liên quan gì tới việc ngươi mất tích?"
Hệ thống càng ủy khuất, vội giải thích nói: "Không có biến mất, chẳng qua là lúc trước năng lượng của hệ thống đều dùng để bảo hộ tiểu chủ tử, cho nên mới tiến vào hình thức ngủ đông."
Tạ Lâm: "Ngủ đông?"
Hệ thống nếu có thật thể, có lẽ lúc này nhất định sẽ điên cuồng gật đầu, nó không muốn để vị đế vương lưu danh muôn đời ở trước mắt suy đoán, ngay lập tức kể lại ngọn nguồn câu chuyện.
"...... Tiểu chủ tử không biết mình đã có thai, hệ thống chưa kịp báo cho cậu, thì thấy cậu ăn một chén đá bào. Ngài cũng biết được thân thể của tiểu chủ tử gầy yếu, tuy có tẩm bổ nhưng vẫn không chịu không nổi kích thích của đá lạnh, hệ thống vì bảo vệ phôi thai, chỉ có thể đem tất cả năng lượng chuyển dời lên người tiểu chủ tử, trong tình huống không thể nói chỉ có thể bất đắc dĩ rơi vào ngủ đông."
Hệ thống nói, bản thân cũng rất rối rắm, vốn là nó cho rằng ngủ đông chỉ là nhất thời, lại quên mất đang là giữa hè hè nóng bức, Bạch Quả sợ nóng tham lạnh, để ý là có thể thấy bọn hạ nhân mỗi ngày bưng đều lên chút trái cây ướp lạnh, đá bào cho cậu dùng, vì thế ngủ đông nhất thời liền trở thành ngủ đông ngày ngày, như thế tuần hoàn lặp lại.
Hôm nay sở dĩ có thể thoát ra khỏi tình trạng ngủ đông, cũng là trùng hợp, bởi vì hôm nay Bạch Quả không chỉ không đụng tới đá, cũng là vì hệ thống trộm tích cóp năng lượng cuối cùng có thể duy trì khởi động máy một lúc.....
Bằng không nó thật sự rất sợ mình phải ngủ thêm năm sáu tháng, sau khi tiểu chủ tử phát hiện ra mới có thể giải thoát!!
Tạ Lâm hiển nhiên cũng chưa từng nghĩ tới nguyên do này, nhưng mà trọng điểm của hắn cũng không đặt ở hệ thống đang ủy khuất khóc chít chít, mà là hơi mang khiếp sợ cùng mờ mịt nói: "Quả Quả có thai?!"
Hệ thống nhớ tới trong lịch sử có ghi lại đế vương trước mắt chưa từng có con nối dõi, cũng là nhịn không được đắc ý nói: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia."
Tạ Lâm rốt cuộc cũng bình tĩnh trấn định, tuy trong ngực hắn có phiếm có gợn sóng, vẫn như cũ khắc chế.
Rũ mắt nhìn về phía người thiếu niên đang ngủ yên trên giường, hắn nhẹ nhàng lướt qua đôi tay trắng nõn hồng nhuận rồi đến gương mặt của đối phương, sau đó ánh mắt dừng ở trên bụng nhỏ bình thản, trong lòng tràn đầy rung động.
Vì là ở trong hành cung tránh nóng, thái y đi theo tới rất nhanh, ban đầu hạ nhân trong phủ Tĩnh Vương thúc giục, dường như là Vương phi đột nhiên phát bệnh gì đó, thái y khẩn cấp chạy tới, chờ đến khi đi vào cung Tĩnh Vương thì phát hiện sắc mặt của hạ nhân cực kỳ bình thản.
"Vương phi đột nhiên nôn mửa, mới nãy sau khi nôn xong thì nằm nghỉ ngơi một chút, thỉnh đại nhân đi chậm rãi, cẩn thận đừng tạo ra nhiều tiếng động, làm phiền Vương phi đang ngủ ngon."Quản sự vương phủ dẫn đường nói như thế.
Thật ra thái y từng nghe nói Tĩnh Vương phi ở trước mặt Tĩnh Vương được sủng ái đến cực điểm, nhìn thấy hạ nhân trong phủ Tĩnh Vương hầu hạ Tĩnh Vương phi cực kỳ cung kính cẩn thận, không khỏi cũng nhiều hơn vài phần trịnh trọng cẩn thận: "Tiểu thần hiểu được, tiểu thần hiểu được."
Vào bên trong rèm chủ viện, thái y buông xuống hai mắt không dám nhìn loạn, thẳng đến khi hắn đi đến trước giường, bỗng nhiên mi mắt liếc thấy một đôi ủng màu đen nạm viền vàng uốn lượn, lúc này mới phát hiện hóa ra Tĩnh Vương còn đang canh giữ ở trước giường.
"Tiểu thần thỉnh an Tĩnh Vương điện hạ ——" thái y thấy thế liền quỳ bái ngay tại chỗ.
Tạ Lâm lại nhíu mày nói: "Miễn lễ, ngươi tiến lên giúp Vương phi chẩn trị một phen."
Thái y vội vàng kêu vâng, thật cẩn thận tiến lên, không dám làm việc gây chú ý nhiều, chỉ tĩnh tâm bắt mạch. Nhưng mà một lát, sắc mặt trấn định của thái y hiện lên vài phần do dự, lúc sau đó là sắc mặt đại hỉ: "Chúc mừng Vương gia chúc mừng Vương gia!"
Tuy trong lòng Tạ Lâm sớm đã biết được, nhưng vẫn phối hợp, lạnh lùng như cũ nói: "Vương phi bệnh nặng, bổn vương có hỉ gì?"
Nụ cười của thái y không giảm, lập tức nói: "Mạch tượng của Vương phi mượt mà như châu, chính là dấu hiệu của hoạt mạch, tiểu thần nghe nói lúc nãy Vương phi nôn khan, cũng là dấu hiệu của người mang thai! Nếu thần đoán không sai, thì Vương phi đã mang thai được hai tháng!"
Thanh âm hắn không cao không thấp, các cung nhân đợi ngoài phòng quả thật đều dựng thẳng lỗ tai, không thiếu kinh hỉ mà sôi nổi quỳ lạy trên mặt đất: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi!"
Khuôn mặt Tạ Lâm từ trước đến nay luôn bất động thanh sắc lạnh lùng lại khó có được lúc lộ ra chút ý cười, ngữ khí cũng nhẹ nhàng không ít: "Thưởng, tất cả đều được được thưởng lớn!"
Bạch Quả là bị thanh âm chúc mừng đánh thức, cậu mờ mịt mà nhìn nóc giường buông rèm, thần sắc mờ mịt: "Điện hạ, gian ngoài là làm sao vậy?"
Tạ Lâm vén rèm trướng lên, trong mắt hàm chứa chút cảm động không thể nói, cười sờ sờ mặt cậu, lúc sau lại dùng bàn tay dày rộng nhẹ nhàng đặt xuống bụng nhỏ của cậu, giống như là sợ quấy nhiễu cái gì đó, ôn nhu mà lại thấp giọng nói: "Quả Quả, em mang thai con của chúng ta."
"Hài tử?" Bạch Quả chỉ cho rằng mình nghe lầm, lại có lẽ ở trong mơ, dùng sức chớp chớp mắt, "Điện hạ, trò đùa này không buồn cười chút nào, sao lại dùng cái này nói giỡn......"
Tạ Lâm thở dài một tiếng: "Ta có từng nói dối em chưa?"
Bạch Quả lại còn không tin, đôi môi cậu mím chặt, thần sắc có chút hoảng hốt: "Em, em thực sự có thai?"
"Hồi bẩm Vương phi, thật sự là như vậy." Thái y kia lên tiếng, còn quỳ gối đằng trước giường. Hắn thấy Tĩnh Vương điện hạ đột nhiên nhìn về phía mình, vội lên tiếng nói, "Ngài đã có thai hai tháng, xem từ mạch tượng, thai nhi trong bụng rất cường tráng khỏe mạnh."
Bạch Quả hồi lâu mới từ trong trố mắt phục hồi lại tinh thần, hốc mắt cậu không biết vì sao ửng đỏ, ngón tay cũng không nhịn được nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ bình thản, làm như không dám tin tưởng, hài tử mình mong lâu như vậy, thật sự đã đến rồi.
Cứ như nằm mơ vậy.
Thái y dặn rất nhiều, người hầu hạ bên cạnh Bạch Quả và mấy cung nhân sôi nổi cẩn thận ghi nhớ, Tạ Lâm ở bên trong đi một chuyến đến nhà chính, cũng đi tìm người thái y được gọi đến, không được đem chuyện Vương phi mang thai truyền ra bên ngoài.
Thái y kia là người thức thời, trong lòng cũng biết thai của Vương phi chưa đủ tháng, cũng không nên truyền ra ngoài trong khoảng thời gian này, vì thế cung kính nói: "Tiểu thần hôm nay tới giúp Vương phi nhìn bệnh là bởi vì thân thể Vương phi không tốt, ăn nhiều đồ lạnh nên dạ dày bị thương, bệnh này vấn đề không lớn, chỉ cần khai phương thuốc nấu mấy chén, chỉ cần hai ngày là khỏe."
Quản sự thay Tĩnh Vương ra mặt cũng nói: "Cứ như vậy đi, thái y đi thong thả."
Thái y cáo lui.
Ở bên kia Bạch Quả nhè nhẹ nhéo cánh tay mình một chút, phát hiện không chỉ đau mà còn để lại dấu xanh tím, mới xác định mình thật sự không phải đang nằm mơ. Cậu có chút không khống chế được biểu tình mà cong cong đôi mắt, lại không ngờ Tạ Lâm vén màn lên, liếc mắt một cái liền nhìn vết xanh tím trên cánh tay của cậu.
"Sao lại thế này?" Tạ Lâm nhớ rõ lúc mình rời đi, cánh tay Bạch Quả vẫn trơn bóng như lúc ban đầu.
Bạch Quả có chút chột dạ: "Em...... Cho rằng mình đang nằm mơ."
"Tỉnh dậy chưa?" Sắc mặt Tạ Lâm bình tĩnh, làm người ta nhìn không ra hỉ nộ.
Nhưng Bạch Quả là người ngày ngày cùng tiến cùng ra với Tạ Lâm, lại ngủ cùng một giường, sao có thể không nhìn ra lúc này Tạ Lâm đang thật sự tức giận? Cậu cẩn thận nhìn cái cục màu xanh lá trên cánh tay mình, trong lòng có chút ngượng ngùng, chỉ dùng tay bưng kín, thốt lên một tiếng "A".
Tạ Lâm xém nữa bị cậu làm cho tức cười, kéo cánh tay cậu qua, tức giận nói: "Bây giờ còn muốn che nữa hà, không để cho ta lo lắng luôn sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.