Chương trước
Chương sau
Tính thời gian Từ trắc phi bắt đầu mở những tiệm phát cháo phát lượng thực ở Giang Châu, cũng chỉ có non nửa năm sau khi hắn được Dự Vương đem vào phủ Dự Vương. Tuy Từ gia xảy ra chuyện, nhưng Từ trắc phi lại không chịu quá nhiều khổ, ban đầu hắn là con của tội thần, thân phận mẫn cảm, sau khi Dự Vương đưa hắn vào phủ thì cực kỳ xấu hổ, nói là tạm thời ở vương phủ, nhưng sự thật là, so với gia nô trong phủ Dự Vương thi không bằng một chút nào.
Có thể lấy thân phận con của tội thần được Dự Vương nạp vào hậu viện, bởi vì lúc trước Vinh phi đã định việc hôn nhân với Từ gia, tuy chỉ là nạp trắc phi cho Dự Vương, nhưng cũng là qua mắt Tấn Nguyên Đế, nam nhân Từ gia không làm được gì, nhưng nội quyến lại có vài người mạnh mẽ, sau khi để lại di thư bằng máu thể hiện lòng trung thành, rồi sôi nổi thắt cổ tự vẫn, chỉ lại một mình Từ trắc phi được cứu sống. Chuyện song nhi Từ gia được Dự Vương mang vương phủ đã được Tấn Nguyên Đế mắt nhắm mắt mở miễn cưỡng cho, thẳng đến nửa tháng sau Dự Vương đột nhiên bị bệnh cấp tính, chỉ có song nhi Từ gia cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chiếu cố Dự Vương suốt hơn tháng, sau khi Dự Vương tỉnh lại liền cảm ơn hắn tỉ mỉ chăm sóc, mặc nguy hiểm bị Tấn Nguyên Đế trách phạt, cũng phải nạp hắn vào hậu viện, phong làm trắc phi.
Dự Vương được biết là người liêm chính trong tiều đình, càng giống người hàm hậu thật thà, là nhi tử Tấn Nguyên Đế yên tâm nhất, nhưng mà khi hắn ngang bướng, Tấn Nguyên Đế thân là phụ thân già cũng cảm thấy mới mẻ không thôi, nghĩ song nhi Từ gia kia trái phải đầu không có gia thế, tuy nói hiện giờ thân phận xấu hổ, phong làm trắc phi thực sự có miễn cưỡng chút, nhưng cũng đều có thể.
Cũng chính là sau đó, thân phận của Từ trắc phi ở trong phủ lắc mình biến hoá, thành phân nửa chủ tử trong phủ Dự Vương, Dự Vương lại đối đãi hắn không tệ, tôn trọng sủng ái đều có, sau đó Từ trắc phi lại mở cửa hàng ở Giang Châu, cũng không lại khiến cho người khác suy nghĩ sâu xa, ngược lại còn nghĩ hắn đang cố gắng hết sức để bù đắp cho nhân dân Giang Châu, chỉ cho rằng hắn là người tốt.
...... Thực sự khổng nào ngờ tới, tiền bạc mà Từ trắc phi tham ô mấy năm gần đây, đều là của hồi môn của Dự Vương phi!
Chuyện này nghe tới thực sự hoang đường, nếu Từ trắc phi thật sự trộm tiền bạc từ của hồi môn của Dự Vương phi từ năm này sang tháng khác, vậy rốt cuộc thủ đoạn của Từ trắc phi quá mức cao minh đến bội phục, mới có thể giấu trời qua mắt biển mấy năm, hay là nên cười nhạo Dự Vương phi trị phủ không nghiêm, ngu ngốc bị trắc phi trong phủ tham ô nhiều tiền bạc như vậy lại không hề hay biết?
Mọi người nhìn nhau, mỗi người im miệng không nói gì.
"Đi lấy sổ sách tư khố của vương phủ tới đây."
Dự Vương phi hình như quyết tâm phải giáo huấn Từ trắc phi trước mặt các phu nhân thế gia tới tiệc sinh thần hôm nay, mà các quản sự trong phủ Dự Vương tuy trước đó biết ý tứ của Dự Vương, mọi chuyện trong phủ mọi chuyện đều phải đặt Từ trắc phi lên trước, nhưng chung quy không có biện pháp ở trước mặt các phu nhân thế gia không cho Dự Vương phi thể diện.
Trong lòng quản sự tật khổ, một mặt cúi đầu khom lưng đi gọi người lấy sổ sách trong phủ tới, lại một mặt lại cho đồ đệ mình ánh mắt, kêu mau đi đưa tin cho Dự Vương.
Khỏi cần một lát, quản sự muốn kéo thêm chốc lát cũng không được, chỉ có thể nâng một chồng sổ dày đưa tới trước mặt Dự Vương phi, thật cẩn thận nói: "Đây là gần ba trăm sổ sách trong phủ, mời Vương phi xem."
Dự Vương phi tiếp nhận sổ sách, lật vài tờ, quả nhiên, làm giả rất giống thật, số tiền thu và phí tổn một bút đặc biệt bắt mắt, không thể không nói người ghi sổ sách cực kỳ cẩn thận.
Đầu mấy năm Dự Vương phi đau lòng thai nhi trong bụng, sực khoẻ từ đây không còn như trước, nha hoàn hồi môn bên người nàng là người nàng tín nhiệm nhiều năm, vì thế chuyện sổ sách cuối tháng đều là nha hoàn nói lại cho nàng biết. Mà nàng cũng không biết, nha hoàn nàng tín nhiệm nhất, e là đã sớm phản bội nàng.
Trở tay tát một cái vào khuôn mặt thanh tú của nha hoàn, sắc mặt của Dự Vương phi xưa nay chưa từng lạnh băng như vậy.
Nha hoàn kia biết mình không thể giấu được, bụm mặt gục ở dưới chân Dự Vương phi, chỉ khóc lóc kể lể nói: "Nương nương, là nô tỳ thực có lỗi với ngài, là nô tỳ phản bội tín nhiệm của ngài, động thủ làm giả, ngài đánh chết nô tỳ đi."
Dự Vương phi rũ mắt nhìn nàng: "Vì sao?"
Nô tỳ kia khóc lóc liều mạng lắc đầu, chỉ một một mực khóc la nói mình thật sự có lỗi với Dự Vương phi.
Nô tài phản bội chủ tử cũng không phải chuyện hiếm, ánh mắt của các vị phu nhân thế gia đang xem kịch nhìn về phía nha hoàn kia đều lộ ra sự cán ghét, trong lòng tràn ngập thương hại với Dự Vương phi.
Lý Tiên Nhi là người thích xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn hơn, thấy thế híp mắt nói: "Nếu là này nô tỳ ra tay, đánh giết cũng không quá, nếu là nhị tẩu không đành lòng, không bằng để đệ muội động thủ giúp nhị tẩu?"
Dự Vương phi ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái: "Không cần."
Lý Tiên Nhi liền cười cười, không nói.
Bạch Quả thở dài, nhìn Lý Tiên Nhi lắc đầu, ngăn ở trước mặt Dự Vương phi, cẩn thận nói: "Hôm nay việc nhà của nhị tẩu có liên quan đến sổ sách trong phủ, chúng ta là người ngoiaf ở lại phủ không tốt lắm, không bằng cáo từ, để nhị tẩu dọn dẹp kiểm kê."
Ánh mắt Dự Vương phi vừa động, nhìn có phu nhân thế gia chúng quanh.
Chỉ liếc mắt một cái, những các phu nhân thế gia đó phản ứng lại rất nhanh, sôi nổi phụ họa Bạch Quả, lời nói muốn cáo từ.
Dự Vương phi: "Yến tiệc sinh thần hôm nay của bổn cung bị loạn thành như vậy, thật sự là do vương phủ chiêu đãi không chu toàn."
Các phu nhân thấy thế cũng khách với Dự Vương phi hai câu, lúc sau từng người đứng dậy, hành lễ cáo từ.
Bạch Quả cùng Lý Tiên Nhi đi chậm chút, khi rời Tây trắc viện, Bạch Quả phục lại nhìn thoáng qua thần sắc mờ mịt lại độc ác của Từ trắc phi vẫn đang quỳ dưới đất, mím môi, cũng không nói một chứ quay đầu rời đi.
Cậu nghĩ làm Dự Vương phi đã tỉnh ngộ, nhưng hiện giờ nhìn thần sắc vô cảm Dự Vương phi, giờ lại nói ra bí mật của Từ trắc phi, cũng chỉ khiến nàng thương tâm thêm thôi.
"Tam tẩu còn lo lắng cho nhị tẩu?" Lý Tiên Nhi đi ở cạnh Bạch Quả, nâng váy lên đi qua vũng nước.
Bạch Quả lắc đầu: "Nhị tẩu là người rõ ràng, ta chỉ là sợ nàng mãnh mẽ làm loạn với Dự Vương thôi."
"Chung quy cũng bế tắc không ra dạng gì rồi." Lý Tiên Nhi đi sát bên cạnh Bạch Quả, hạ giọng nói, "Lần trước trong phủ Dự Vương ồn ào cực, chẳng lẽ tam tẩu không nghe nói sao, nếu không có người Khúc gia liên hợp mấy nhà thế gia quan hệ tốt gây áp lực cho Dự Vương, chỉ sợ là Dự Vương đã sớm nhịn không được đưa nhị tẩu vào Tông Nhân Phủ...... Theo như chuyện chúng ta thấy hôm nay, quyền chưởng quản nội vụ của nhị tẩu e là đã sớm bị Dự Vương lấy lại, bằng không sao có thể nha hoàn vốn bên cạnh mình từ nhỏ sao có thể nói phản là phản?"
Bạch Quả cũng không rõ, ninh mi nói: "Dự Vương cùng Dự Vương phi là phu thê trẻ tuổi, cho dù Dự Vương phi mấy năm nay không con, nhưng làm sao hắn có thể làm vậy với Dự Vương phi...... cứ muốn đẩy nàng vào chỗ chết?"
"Dự Vương nhìn có vẻ là người trung thực, nhưng tâm tư nhiều lắm. Thanh danh của hắn trong lòng bá tánh xưa nay luôn tốt, nhắc tới hắn là bá tánh đều nghĩ đến Liêm Vương, hiền vương...... Không nói đến Tĩnh Vương điện hạ với lại tên ngốc nhà ta, ngay cả thanh danh tốt của Thái Tử cũng không bằng Dự Vương." Lý Tiên Nhi lạnh lùng cười, lại nói, "Nếu nói hắn có khuyết điểm gì, vậy tất nhiên là chuyện con nối dõi, nhị tẩu thành hôn với hắn đã nhiều năm, không nói chuyện hai người không có con, mà ngay cả trong hậu viện Dự Vương cũng không có ai có thể đẻ trứng, người biết thì sẽ biết chuyện những cái thai đó đẻ non trong phủ Dự Vương, nhưng người không biết, ví dụ như bá tánh trong kinh, không phải sẽ xuyên tạc Dự Vương thành kẻ vô năng sao?"
Bạch Quả trầm mặc trong chốc lát, gian nan mở miệng: "...... Chỉ là vì cái này?"
Lý Tiên Nhi thở dài nói: "Có lẽ là còn có nguyên nhân khác, nhưng mà ta tự mình phỏng đoán sau khi Từ trắc phi sảy thai, có lẽ là đã thực sự kích thích Dự Vương, mới làm hắn không màng hình tượng của mình bất chấp tất cả cũng phải xé rách mặt với nhị tẩu......"
Bạch Quả nghe xong Lý Tiên Nhi nói, đột nhiên cảm giác......
Có lẽ Dự Vương cũng là người bị Từ trắc phi lừa gạt.
Cậu ngơ ngác suy nghĩ trong lòng, đi ra phủ Dự Vương Lý Tiên Nhi che lại bụng nhỏ đáng thương vô cùng nói, "Vốn nghĩ rằng hôm nay có thể tới chỗ nhị tẩu ăn uống đủ thứ, ai ngờ trong phủ Dự Vương lại thành ra thế này...... Đói quá trời luôn."
Bạch Quả nghe vậy, bỏ qua do dự nói: "Phủ Tĩnh Vương gần hơn phủ Tần Vương không ít, nếu thực sự cảm thấy đói, không bằng cùng ta về phủ ăn cơm chiều?"
Lý Tiên Nhi đột nhiên cười cong mắt, giống như đang chờ cậu nói lời này: "Được đó được đó."
Vì thế, Lý Tiên Nhi liền vứt bỏ nhà mình, dứt khoát kiên quyết đi theo Bạch Quả về phủ Tĩnh Vương.
Vương Hữu Toàn không ngờ Vương phi nhà mình sẽ trở về sớm như vậy, còn mang theo Tần Vương phi, vội vàng mang theo nô tài thỉnh an Tần Vương phi.
Lý Tiên Nhi biết nô tài trong phủ Tĩnh Vương từ trước đến nay trọng quy củ, xua xua tay gọi bọn hắn đứng lên, chỉ chớp mắt nhìn Bạch Quả.
Đầu tiên Bạch Quả nói lại đơn giản chuyện trong phủ Dự vương cho Vương công công, sau đó dặn dò cơm trưa làm nhiều một chút, nói xong mới không nhanh không chậm mà nhìn về phía Lý Tiên Nhi, cười hỏi nàng: "Ăn cay hay là chua?"
"Chua nam cay nữ" Lý Tiên Nhi nhỏ giọng nói thầm một câu, phe phẩy cánh tay Bạch Quả nói, "Vậy...... chua đi?"
Bạch Quả buồn cười mà nhìn nàng một cái: "Vậy làm nhiều món chua một chút."
Đầu bếp trong phủ Tĩnh Vương là Tạ Lâm mang về từ phía nam, công thức chua ngọt gia truyền của đầu bếp đã khiến đầu bếp trở nên nổi tiếng trong giới ẩm thực, lúc trước bang phái ở phía nam càn rỡ, tay nghề của đầu bếp này đã lan truyền tới tai của bọn bang phái trên núi, sau đó may mắn có Tĩnh Vương mang binh đến tiêu diệt, mới có thể khôi phục tự do lần nữa.
Đối phương cảm nhớ ân cứu mạng của Tạ Lâm, đơn giản đi theo tới kinh thành, sau đó trở đầu bếp trong phủ Tính Vương.
Nghe nói Vương phi trong phủ cố ý dặn dò làm nhiều món chua, đầu bếp kia liền mài dao soàn soạt, hăng hái tưng bừng tự mình làm hơn mười món củ cải chua ngọt sở trường của mình, chờ lúc bưng món ăn lên, không chỉ có Bạch Quả có chút kinh ngạc, Lý Tiên Nhi còn chấn động trước đống thức ăn của phủ Tĩnh Vương.
"Đầu bếp trong phủ các ngươi, Hách trù thần nổi tiếng với món củ cải chua đó hả?" Lý Tiên Nhi không dám tin tưởng, "Phủ Tĩnh Vương sao thỉnh được vậy? Không phải là vị Trù Thần này bị đồn là đã quy ẩn rồi sao?"
Vương Hữu Toàn ở bên cạnh hầu hạ, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Tần Vương phi, cực kỳ bình tĩnh mà cười nói: "Tần Vương phi có điều không biết, bởi vị chuyện trước đây của Vương phi, ăn không ngon miệng, lúc trước điện hạ đi phương nam vẫn nhớ rõ chuyện này, sau đó lúc tiêu diệt phỉ vừa hay cứu được một sư phó giỏi làm các món khai vị chua ngọt, nên mới thỉnh đối phương hồi kinh."
Bạch Quả đỏ mặt, cậu vốn không biết còn có nguyên do đó, không khỏi lên tiếng đánh gãy: "Công công."
Vương Hữu Toàn chắp tay, cáo tội tựa như cười mà lui ra.
Về phần Lý Tiên Nhi ——
"Ai."
Nàng chưa ăn cơm mà sao lại cảm thấy bụng hơi căng căng nhỉ?
..........
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.