"Là cô ta." Hôm qua Lý Tiên Nhi cùng Tạ Thành trong đêm tân hôn náo loạn hơn nửa đêm, không nghỉ tốt, lúc nói chuyện còn ngáp một cái. Sắc mặt Tạ Thành lại thay đổi: "Không ngờ tới, thật là không ngờ tới......" Lý Tiên Nhi duỗi tay nhéo mặt Tạ Thành, làm như cười: "Ôi chao, Tần Vương điện hạ ngài lại quên cái gì à?" Tạ Thành cầm tay nàng nắm ở trong tay, thở dài: "Bổn vương anh minh một đời, thế mà lại quên mất lòng vua khó dò." Lý Tiên Nhi chớp chớp mắt: "Ửm?" Tạ Thành hừ hừ vài tiếng, mới chậm rì rì mà nói: "Nhìn ngươi còn thảnh thảnh thơi thơi như vậy, lẽ nào còn không biết đối thủ một mất một còn kia của ngươi, rất nhanh thôi sẽ thành chủ mẫu trên đầu chúng ta." Lý Tiên Nhi còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng dưng đứng dậy: "Ngươi nói ai? Ninh An Dung...... Sẽ là hoàng hậu sao?" Tạ Thành che miệng nàng, không để thanh âm lọt ra ngoài xe. Thấy Lý Tiên Nhi vẫn như cũ cực kỳ không tin, Tạ Thành bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhỏ giọng một chút đi...... Hoặc là bổn vương đoán sai cũng không chừng." Lý Tiên Nhi kéo tay hắn ra, đè thấp giọng mà nói: "Nhưng Ninh gia không phải đã suy tàn rồi sao?" Tạ Thành nói: "Đều nghĩ là Ninh gia suy tàn, nữ nhi Ninh gia nữ nhi liền không còn cơ hội...... Nhưng ai ngờ đâu, có lẽ phụ hoàng muốn chính là một bình hoa không có bất cứ thế lực nào phía sau, chắc cũng giảm bớt nỗi khổ phải chịu đựng với nhà gái." Lý Tiên Nhi tuy tiếp nhận cách nói của Tạ Thành, nhưng khi tưởng tượng Ninh An Dung kia trở thành kế hậu, chỉ cần dùng bối phận là có thể đè ép đầu mình, trong lòng tràn đầy căm giận, vẫn không cam lòng nói: "Hiện giờ đến cả phụ thân ta cũng chưa từng nghe qua tin tức này, điện hạ nghe được tiếng gió này ở đâu?" Tạ Thành liếc nhìn nàng một cái: "Bổn vương tất nhiên sẽ có nguồn tin tức của bổn vương." Lệ tần dù chưa xác minh được thân phận của tân hậu, nhưng Tạ Thành chỉ ở trong lòng suy tính một lát, thì cũng suy đoán được đại khái, hơn nữa từ chính lời tân Vương phi của mình nói ra...... Thân phận của tân hậu, chỉ sợ là không chín cũng mười. Mẫu phi Lệ tần của Tạ Thành xưa nay là người có tính tình cẩn thận, nói là tân hậu sau khi lên phượng vị chắc chắn sẽ dùng một số thủ đoạn để lập uy, nhưng Tạ Thành hắn tuy không phải là con vợ cả được sủng ái nhất trong cung như Thái Tử, nhưng cũng là người được hoàng đế cùng Thái hậu khá là sủng ái, nên lần đó hắn mới phạm sai lầm bị hoàng đế trách phạt, lúc này mặc kệ là ai thì cũng đều muốn tránh, sợ dính đến thị phi, bị coi là kết đáng kết phái linh tinh, nếu đầu óc của tân hậu có chút thông minh liền hiểu được, hiện tại hắn không thể động đậy, không nói được, cũng không lấy lòng được...... Nhưng nếu có nguyên do nào đó thúc dục cho dù có liều mạng khiến hoàng đế cùng Thái hậu không vui, cũng nhất định phải phủ đầu hắn ra oai thì sao? Vì thế Tạ Thành nghĩ Vương phi của mình thật xui xẻo. Trong kinh thành Lý Tiên Nhi có tài danh, nhưng lại là người không dễ đối phó, vài vị xấp xỉ tuổi Lý Tiên Nhi ở trong Trữ Tú cung, không thể loại trừ trường hợp từng có lục đục với Vương phi nhà mình...... Vì thế, nữ nhi Ninh thị Ninh An Dung liền trổ hết tài năng. Đều là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng lòng dạ đều có tâm cơ, cũng không giống như mấy lão nhân trầm ổn trong cung, Tạ Thành không khó có thể tưởng tượng nếu năm sau mình thành hôn với Lý Tiên Nhi, thân là tân hậu Ninh An Dung sẽ dùng thân phận của mình chèn ép Lý Tiên Nhi cỡ nào...... Lắc đầu xua suy nghĩ đó đi, chỉ sợ tính tình bạo lực của vương phi hắn, e rằng sẽ làm loạn cho to chuyện, đến lúc đó người xui xẻo không phải là hắn sao? Cảm khái như vậy, Tạ Thành không khỏi càng thêm cảm kích mẫu phi nhà mình là người cẩn thận. Tạ Thành vừa mới trải qua đêm tân hôn động phòng hoa chúc, tuy rối rắm một phen suy đoán thân phận của tân hậu, làm Vương phi hắn bực mình trong người, nuốt không trôi vài ngày, nhưng những ngày bên trong vương phủ vẫn miễn cưỡng không có sóng gió. Mà một chỗ khác trong cung, càng ngày càng gần đến cuối năm, tâm tư mỗi người trong Trữ Tú cùng càng không kiềm chế được. Lúc trước khi tuyển tú, thẻ bài của các tú nữ trong Trữ Tú cung được lật không ít, mấy tháng trôi qua, có một nửa tú nữ liền lục tục được phân vị sau khi được Tấn Nguyên Đế sủng hạnh, lúc này, trong Trữ Tú cung vẫn còn ít ỏi một vài người, nhưng đều lại là nữ tử của các quan lớn, thân phận không gì không cao quý. Có lẽ là cung nhân sớm biết tân hậu sẽ ra đời từ trong này, vì thế ăn mặc ngủ nghỉ đều chiếu cố cực kỳ cẩn thận tinh xảo. Sau khi Ninh gia suy tàn, các quý tử quý nữ lúc trước bu xung quanh Ninh An Dung đều đổi hướng, Ninh An Dung sớm biết đám người này là loại gió chiều nào là theo chiều đó, lại không nghĩ rằng Ninh Quốc Công bị Tấn Nguyên Đế hoàn toàn từ bỏ, mà mặt của mấy người đó lại lật nhanh như vậy. Ban đầu thổi phồng nàng chắc chắn sẽ đoạt được hậu vị sau đó danh hiệu kia liền vây quanh Lục Chỉ Lương, chỉ vì đối phương là trưởng tử của Hộ Bộ thượng thư, thân phận tôn quý, hiện giờ trở thành người đứng đầu được chọn cho hậu vị, còn nàng, là nữ nhi của một Ninh gia đang xuống dóc, nếu hoàng đế thương tiếc, nói không chừng còn có thể dựa vào khuôn mặt trẻ tuổi giống với nguyên hậu mà vớt vát vài phân vị đưa vào hậu cung, nếu đế vương vô tình...... Ngay cả Ninh An Dung cũng cho rằng, nàng rất nhanh sẽ được Tấn Nguyên Đế lật thẻ bài, thị tẩm một ngày, sau đó trở thành một người bình thường trong chốn phi tần, nhưng ai biết từng ngày trôi qua, các tú nữ trong Trữ Tú cung càng ít đi, nhưng nàng vẫn như cũ ở lại đây, cùng đám quý tử quý nữ cực kỳ có khả năng trở thành hoàng hậu. "Suy nghĩ của bệ hạ...... Chúng ta vẫn chớ nên suy đoán lung tung." Thanh âm lãnh đạm của Lục Chỉ Lương truyền ra từ trong viện, Ninh An Dung kêu cung nữ mở cửa sổ ra, ánh mắt chuyển hướng ra bên ngoài cửa sổ. Mấy ngày trước đây vừa có trận tuyết lớn, bây giờ tuyết đọng ở tiền viện rất dày, có nô tài muốn quét tuyết, lại bị ham chơi với các quý nhân, một đám hưng phấn đóng cửa viện chơi ném tuyết với nhau. Lục Chỉ Lương đứng ở bên hành lang, yên lặng nói chuyện với mấy quý tử quý nữ, lại nhìn trong viện. Có người liếc thấy Ninh An Dung ở trong phòng mở song cửa sổ ra, không khỏi liếc qua, cười với người nói chuyện bên cạnh: "Ý tứ trong lời của Lục ca ca chúng ta đều hiểu, nhưng vẫn là có chút tò mò...... Bệ hạ có phải quên mất Ninh tỷ tỷ rồi?" "Đúng rồi, ninh tỷ tỷ thật đáng thương, người ở trong cung, còn nhà thì suy tàn như vậy." Có quý nữ chen vào nói: "Kỳ thật cũng không khó lý giải, nếu ta tức giận với người nào, tất nhiên không muốn người nọ cùng bạn bè thân thích xuất hiện trước mặt ta, chỉ sợ bệ hạ không phải là quên Ninh tỷ tỷ, ngược lại là căn bản không muốn thấy nàng." "Nói cẩn thận!" Lục Chỉ Lương nghe vậy nhíu mày ngăn lại. Bên người hắn đều là không ít người vì chuyện của Ninh gia mà chuyển hướng, tuy nói không thích cách hành xự của các nàng, nhưng hắn cũng không thể cự tuyệt mấy người này, vì thế mới tạo thành tình huống như bây giờ, người càng nhiều, miệng liền lảm nhảm không ít, làm như không lấy nữ nhi Ninh gia ra làm đề tài, thì hôm nay tán gẫu không nổi. "Cô nương, ngài đừng nghe nữa." Cung nữ hầu hạ Ninh An Dung tức giận không thôi, thẳng tay đóng cửa sổ lại. Ninh An Dung bưng tách trà nói: "Dù gì cũng không phải lần đầu nói ta như vậy." "Cô nương!" Cung nữ dậm chân một cái, vì Ninh An Dung chẳng đáng như vậy. Ninh An Dung nói: "Thói quen của con người là sủng cao dẫm thấp, từ trước ta ỷ vào gia thế cao cao tại thượng, các nàng sủng ta, hiện giờ ta cái gì cũng không có, các nàng tất nhiên sẽ muốn đi sủng người khác...... Người trong cung phần lớn đều như vậy, nếu ngay cả việc này ta cũng phải so đo, thì ngày sau phải sống như thế nào" Cung nữ mím môi, nhất thời không nói gì. Hai người chủ tớ nói chuyện, trời cũng liền dần dần tối sầm, mà các quý tử quý nữ ở trong Trữ Tú cung còn chưa thụ phong nên còn không biết, hôm qua các nàng còn vui đùa trò chuyện, ngày mai liền một bước lên trời, ngày sau của các nàng, có lẽ là sẽ không tốt như hôm nay. Ngày kế tiếp. Thái giám tổng quản Triệu Lâm lúc mọi người còn chưa thể nghĩ được, đột nhiên phụng chỉ đi tới trước Trữ Tú Cung tuyên đọc thánh chỉ. Tuyết đọng ở tiền viện vẫn như cũ chưa dọn dẹp, lão thái giám Triệu Lâm nhíu mày, nhưng vẫn kêu mấy thái giám đi thỉnh các chủ tử tới đây. "Các vị chủ tử, nghe chỉ?" Triệu Lâm cười tủm tỉm nói, ánh mắt lơ đãng dừng ở trên người Ninh An Dung đang ở trong góc, lướt qua một lát. Mọi người đứng ở trên tuyết liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Lục Chỉ Lương dẫn đầu vén quần áo lên, quỳ gối ở trên tuyết, phía sau hắn, mấy quý nữ kiêu ngạo dù không tình nguyện, nhưng cũng chỉ kinh sợ mà quỳ xuống. Triệu Lâm thấy thế, hắng giọng, rõ ràng nói: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng:......" Các tên của các quý nữ đều lục tục được xướng lên sắc phong thành phi tần, càng về sau, thánh sắc phong càng thêm long trọng, nào là ban cung ban vật, thẳng đến thái giám tổng quản Triệu Lâm đọc đến tên Lục Chỉ Lương, lại được phong thành một trong bốn phi Hiền phi! Các cung nhân còn chưa kịp chúc mừng, nắm tay khẩn trương nắm chặt của Lục Chỉ Lương bỗng dưng vô lực buông xuôi. Hắn cười trừ một cái, đứng dậy tiếp nhận thánh chỉ, xoay người nhìn về phía người ở trong góc còn chưa được xướng tên, nhìn biểu tình bình đạm của Ninh An Dung, trong miệng tràn đầy hương vị chua xót. Nhìn chung trong Trữ Tú cung, chưa thụ phong, chỉ còn mình Ninh An Dung. Lại không cần người khác châm chọc mỉa mai, hay là thương hại, vị trí tân hậu này, rốt cuộc vẫn ở trong tay Ninh An Dung. "Chư vị chủ tử nương nương thỉnh lập tức di giá tới cung mình, ngày sau ở trong cung thỉnh chiếu cố nhiều thêm." Lão thái giám Triệu Lâm cười tủm tỉm nói. Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, nhưng bây giờ mấy người lại cẩn thận liếc mắt nhìn Ninh An Dung. "Ồ...... Ninh chủ tử còn cần phải ở đây thêm hai ngày nữa." Sắc mặt Triệu Lâm vẫn không đổi, như cũ cười nói, "Còn lại vài vị chủ tử nương nương, thỉnh đi?" Lục Chỉ Lương rũ mắt, đi theo nô tài dẫn đường, hắn đi qua bên người Ninh An Dung, ánh mắt phức tạp nói: "Lần này...... Là ta thua." Ninh An Dung nhàn nhạt ngước mắt, trong mắt không thấy ý mừng, chỉ có vài phần lãnh đạm: "Phải không." Tập thể thụ phong trong Trữ Tú cung di chuyển vào trong hậu cung không có gợn sóng gì, nhưng hoá ra tân hậu lại là người mà bọn họ trăm triệu lần không hề nghĩ đến. Lúc trước ở trên triều Tấn Nguyên Đế đã kêu Triệu Lâm đọc thánh chỉ phong hậu, lúc cả quan viên trong triều kinh ngạc, Khâm Thiên Giám lại thuận thế đứng ra, hai ngày sau là ngày tốt mà mấy thập niên qua mới có một lần, Tấn Nguyên Đế thấy thế liền duyệt, đặc phê hai ngày sau đại điển phong hậu, kêu Lễ Bộ nắm chắc chuẩn bị. Lễ Bộ thượng thư không khỏi khổ mặt, trên triều khóc lóc kể lể thời gian quá hẹp, sợ là không kịp. Tấn Nguyên Đế săn sóc nói: "Rốt cuộc Ninh thị vẫn là hoàng hậu, đại điển phong hậu không cần làm lớn, giản lược đi là được." Lễ Bộ thượng thư dập đầu nói: "Vi thần tuân chỉ." Lúc này chúng triều thần mới hiểu được, thật ra Tấn Nguyên Đế không hề coi trong hoàng hậu, suy nghĩ lại, Ninh gia suy tàn, sau đó lại không có nhà mẹ đẻ chống, chỉ sợ ngày sau ở trong cung không thể nào sống tốt, mà mẫu tộc của Hoàng hậu không thể trói buộc Tấn Nguyên Đế, chỉ sợ uy thế của hoàng thượng càng sâu! Tính tới nay, vốn bởi vì các hoàng tử dần dần trưởng thành, tâm tư khác nhau của các triều thân lại dao động một lần nữa. Tấn Nguyên Đế chính trực tráng niên, vô bệnh vô tai, tính cách Thái Tử tuy quá mức ôn hòa, nhưng địa vị lại vững vàng...... Ai, bây giờ thật không đễ dàng gì để lập công lấy lòng vua, làm không tốt sẽ thành nghịch thần tặc tử, vẫn là nhìn nhìn lại, nhìn nhìn lại đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]